Chương 2 - Đứa Trẻ Không Cha Không Mẹ
Ta nuốt nước miếng, gà đó! Nhưng ta đang vội tìm mẫu thân tương lai, nên lắc đầu, cắm đầu chạy về cuối thôn.
Ngôi nhà ấy ta biết, vừa nhỏ vừa tồi tàn, trước nay chẳng ai ở.
Điền thẩm trông thấy ta chạy tới, liền ngoắc tay gọi lại, trao cho ta một giỏ cơm:
“Tiểu Lưu, ngươi muốn tìm Dư thẩm phải không? Ngoan, giúp ta mang giỏ cơm này đưa cho bà ấy nhé.
Ôi, cũng là dâu của đệ đệ mình, vậy mà chiếm nhà chiếm ruộng, đến vài bữa cơm cũng chẳng buồn đưa.”
Nghe lời lẩm bẩm của Điền thẩm, ta hiểu ra:
Ở trong thôn này, nếu một nữ nhân mất cả chồng lẫn con, thì nhà cửa tài sản không còn thuộc về nàng, mà phải giao cho thân tộc bên chồng.
Phu quân của Dư quả phụ họ Lưu, vốn là đại tộc trong thôn, giống họ với Lưu Tiểu Hoa.
Của cải đều rơi vào tay nhà Lưu Nhị Ngưu, bởi thế Dư quả phụ chỉ có thể dọn tới ở trong căn nhà nát nơi cuối thôn.
Từ nay, mỗi năm nhà kia chỉ cần cho bà vài chục cân lương, miễn đừng để đói chet là được.
Song Điền thẩm nói, Dư quả phụ đau lòng quá độ, có lương cũng chẳng tự nấu, nếu không ai mang cơm, hẳn sẽ để mình đói mà chet.
Điền thẩm là người tốt, bà không hề lấy đi thứ gì của Dư quả phụ, nhưng vẫn sẵn lòng sẻ cơm nhà mình để đưa sang.
Ta xách giỏ cơm bước vào căn nhà tranh nát còn tồi hơn cả nhà ta.
Dư quả phụ nằm trên giường bẩn thỉu, chẳng buồn liếc ta lấy một cái.
Ta lấy canh Điền thẩm đưa ra, xương ninh kỹ, trên mặt còn nổi mỡ, thơm lừng.
Thế nhưng Dư quả phụ vẫn không hề ngẩng mắt.
Trông nàng như kẻ ngây dại.
Ta gọi thì không đáp, nhưng khi ta đưa thìa kề tới miệng, cố chạm vài lần, nàng cũng chịu hé miệng nuốt vào.
Ngốc cũng tốt, ngốc thì dễ gạt.
Ta rón rén kề sát bên tai nàng, thì thầm:
“Dư thẩm, người hãy nhận ta làm con gái được không?”
Lần này nàng không mắng, chỉ lặng im, chẳng nói một lời.
Ta lại hỏi lần thứ hai, nàng vẫn chẳng hé môi.
Đến lần thứ ba, ta bèn học khôn, đổi cách hỏi:
“Dư thẩm, người làm nương của ta được chăng? Nếu người không nói, ta liền coi như người gật đầu đồng ý rồi nhé.”
4
Hề hề, nàng vẫn chẳng mở miệng.
Ta bèn tìm một tấm ván mục, đặt vị nương còn ấm áp ấy lên, dốc hết sức mà kéo lê về nhà.
Kéo một đoạn nghỉ một đoạn, chừng nửa khắc sau, trong nhà ta đã có nương rồi.
Tuy nương này chẳng nói chẳng rằng, ngay cả ăn cơm cũng phải đút rất lâu.
Nhưng từ nay về sau, khi ta ra ngoài cũng có người để nhớ mong, trở về nhà lại có tiếng thở bên cạnh.
Nhất là ban đêm, nàng ngủ say, ta len lén sờ cánh tay mềm mại, áp sát vào, nàng cũng không hề gạt bỏ ta.
Những ngày ấy, dù chỉ cầm đôi đũa, ta cũng phải hỏi nàng:
“Nương, người thích đôi nào? Nương, phải chăng là đôi ở giữa? Nương, có phải bên trái không? À, ta biết rồi, nương thích đôi bên phải.”
Ta muốn gọi chữ nương cho đủ.
Chỉ tiếc trong nhà chỉ có ba đôi đũa, mỗi lần chỉ có thể gọi bốn tiếng.
Nàng vẫn chẳng đáp lời, mặc ta nhảy lên nhảy xuống, nấu cơm, giặt giũ, dùng nước lau thân thể cho nàng.
Nàng cứ nằm đó, như thể định nằm mãi một đời.
Cho tới một ngày, ta từ nhà thôn trưởng lén được một nắm táo đỏ.
Táo đỏ là thứ bổ huyết ích khí, môi nàng tái nhợt, ta muốn cho nàng bồi bổ.
Nàng nhìn bát táo hấp kia, lần đầu tiên mở miệng hỏi ta:
“Táo này, từ đâu mà có?”
Nhớ lời Điền thẩm từng dạy Lưu Tiểu Hoa, trẻ con không được nói dối với nương, ta liền vui vẻ đáp:
“Thôn trưởng bá bá phơi trong sân, ta vụng trộm bốc một nắm.”
Chát một tiếng, nàng hất đổ bát trong tay ta.
Ba tháng rồi, trời từ hạ sang đông, nàng rốt cuộc đã có chút sinh khí.
Mặc kệ bát táo quý, ta mừng rỡ nhảy lại gần:
“Nương, người chịu để ý đến ta rồi sao?”
Nàng chẳng những để ý, còn chủ động từ giường bước xuống, đảo mắt khắp gian nhà, nhặt lấy cây trúc nơi cửa, vung lên đánh thẳng vào mông ta.
Có người đánh, theo thói quen ta chạy về phía đông người. Đến khi phản ứng kịp thì nương cũng đã đuổi theo.
Lâu ngày chẳng thấy ánh dương, nàng híp mắt lại, rồi tiếp tục giơ trúc đánh ta.
Điền thẩm ở gần, nghe động tĩnh liền bưng chậu áo bước ra.
Thấy nương, bà kinh hỉ kêu lên:
“Dư muội tử, muội chịu ra khỏi cửa rồi!”
Nhưng nhìn thấy nàng đang làm gì, bà vội ngăn lại:
“Muội tử, bớt giận đi. Cũng coi như đứa nhỏ này tận tâm tận lực hầu hạ muội đã lâu. Nếu có nói lời nào không lọt tai, cũng đừng trách nặng.”
Ai, ngay cả Điền thẩm cũng biết ta không biết nói lời hay, nhưng thế nào mới gọi là biết nói hay?
Qua lần trước, ta đã rõ không nên nhắc chuyện nhi tử nàng mất, nhưng lần này ta lại nói gì chọc giận nàng?
Ta dò xét nhìn sang, nàng đã quá lâu không động, đánh ta hai roi cũng thở hổn hển.
Chỉ thấy nàng hơi cứng ngắc, song vẫn gượng kéo khóe môi, hướng Điền thẩm nói:
“Điền tỷ tỷ, đa tạ trước nay tỷ đã gửi cơm. Đứa nhỏ này quá nghịch, không quản không được.”
Mắt ta sáng bừng, nàng muốn quản ta rồi!