Chương 7 - Đốt Tiền Nhầm Mộ Xong Bị Ma Đòi Lãi
15
Tối đó, khi tôi ngủ, như thường lệ lại mơ thấy nội dung trong nhật ký.
Lúc ấy, tôi đã bị mất thị lực, không thể lên sân khấu chơi đàn cello nữa,
tạm nghỉ học, sống như người mất phương hướng.
Cảnh trong mơ là tôi ngồi một mình trong công viên tắm nắng,
dù không thấy gì, nhưng vẫn muốn cảm nhận chút ấm áp từ ánh sáng.
Từ Tân Dương mặc đồ bệnh nhân, người gầy gò yếu ớt,
nhìn tôi bằng ánh mắt đau đớn và xót xa.
Xem ra lúc đó bệnh anh cũng đã chuyển nặng.
Trong khung cảnh ấy, tôi cố gắng giơ tay về phía mặt trời,
muốn nắm lấy ánh sáng, nhưng chỉ là khoảng không vô định.
Từ Tân Dương đứng bên cạnh, cũng giơ tay lên bắt chước tôi.
Dưới ánh nắng, bóng của chúng tôi đan vào nhau —
nhìn xa như thể mười ngón tay đang đan chặt lấy nhau.
Khi đó, tôi của quá khứ không thấy gì, muốn chạm vào ánh sáng nhưng nắm hụt.
Còn tôi của hiện tại đứng trong giấc mơ, bước tới, hòa vào bản thân của năm xưa,
cuối cùng nắm chặt tay Từ Tân Dương trong ký ức, thật sự chạm được vào ánh sáng.
Thế là, bóng của chúng tôi nép vào nhau.
Tôi và Từ Tân Dương trong giấc mơ, rốt cuộc cũng vượt qua thời gian mà chạm được đến nhau.
Từ Tân Dương mỉm cười —
nụ cười đắng ngắt như thể đã cảm nhận được gì đó.
Chỉ tiếc… tôi của quá khứ không hay biết gì.
Còn bật cười chua chát, nghĩ mình cả đời không còn hy vọng với ánh sáng,
run rẩy đứng dậy, quay người bỏ đi.
Từ Tân Dương lặng lẽ theo sau, dọn đường cho tôi từng chút một.
Khi băng qua đường, anh giả vờ làm người tốt lạ mặt đến đỡ tôi.
Thì ra năm đó —
người duy nhất luôn giúp đỡ tôi… vẫn luôn là anh.
Vậy mà tôi lại chẳng hề hay biết.
Tôi cố nhớ lại mình đã nghĩ gì lúc đó —
Hình như tôi chỉ thấy mình thật đáng thương.
Bất kỳ sự quan tâm nào cũng khiến tôi tự ti.
Khi ai đó giúp đỡ, tôi lại càng thấy mình yếu đuối, cần được thương hại.
Thế nên tôi đã né tránh bàn tay giúp đỡ của Từ Tân Dương,
cứng đầu chống gậy tự đi.
Từ Tân Dương đứng yên một lát,
khuôn mặt tái nhợt lộ rõ sự bất lực,
rồi anh lặng lẽ đi theo sau tôi mãi cho đến khi tôi về đến nhà mới rời đi.
Màn hình mơ dần tối lại,
tôi biết —
giấc mơ lại sắp kết thúc rồi.
Tôi nhìn theo bóng lưng Từ Tân Dương đang mờ dần,
không kiềm được gọi tên anh trong vô thức.
Dù biết rõ, anh sẽ không nghe thấy.
16
Khi tôi tỉnh dậy, đập vào mắt là ánh nhìn chăm chú của Từ Tân Dương.
Anh ngồi trên sofa, chân bắt chéo, buồn chán nghịch con thú bông treo bên cạnh,
nhướng mày hỏi:
“Lại mơ thấy anh à?”
Tôi sững người.
Hôm nay… anh không quên gì hết?!
Cảm xúc vui sướng còn chưa kịp lộ ra ngoài mặt,
đã bị anh chặn đứng bằng câu trêu ghẹo:
“Cả đêm em gọi tên anh đó nha.”
“Em mơ thấy gì vậy?”
Nét mặt tôi còn chưa kịp thu lại đã cứng đơ luôn tại chỗ.
Tôi gượng gạo nặn ra một nụ cười, nói:
“Em mơ thấy anh… nắm tay em.”
Từ Tân Dương bị tôi chọc cười, cố tình làm một động tác lố lăng rồi đùa:
“Đừng vì anh đẹp trai mà yêu anh đấy nhé. Dù gì người – ma khác đường.”
“Đợi khi chấp niệm tiêu tan, anh còn phải đi đầu thai nữa cơ mà.”
Người nói vô tâm, người nghe thì nhói.
Câu này… ngay lần đầu gặp tôi, anh cũng từng đùa y chang.
Lúc ấy tôi chỉ thấy buồn cười, còn bây giờ nghe lại… chỉ thấy cay xé lòng.
Tôi hít sâu vài hơi, đã hoàn toàn từ bỏ việc kể cho anh nghe nội dung trong nhật ký.
Bởi vì tốc độ anh quên, còn nhanh hơn cả tốc độ tôi kể.
Không ngoài dự đoán, trí nhớ hiện tại của anh đã hoàn toàn không còn chút gì liên quan đến cuốn nhật ký.
Anh không còn nhớ rằng mình từng thích một cô gái sâu sắc đến thế,
và càng không nhớ, người con gái ấy… chính là tôi.
Thật đúng là — mọi ký ức của kiếp trước, đều đã bị xóa sạch.
Nước canh Mạnh Bà này, chất lượng tốt đến mức khiến tôi chỉ muốn khóc.
Nhưng cũng không sao cả. Tôi tự nhủ phải mạnh mẽ lên.
Tôi là người công bằng —
nếu như trước đây anh từng nhớ tôi suốt một thời gian dài,
vậy thì bây giờ… đến lượt tôi là người ghi nhớ.
Chợt tôi nhớ đến một đoạn anh từng viết bâng quơ trong nhật ký:
“Lễ Thất Tịch, mọi người đều đi xem phim.
Mình cũng muốn được đi với cô ấy, vừa ăn bắp rang vừa cười sảng khoái.
Tiếc là… đó chỉ có thể xảy ra trong giấc mơ.”
Vậy là tôi nảy ra ý định —
rủ anh đi xem một bộ phim hài vừa mới ra mắt.
Từ Tân Dương ngoài mặt thì ra vẻ thờ ơ, nhưng tôi biết anh đang rất vui.
Cứ tưởng giấu giếm tốt lắm, ai dè cái miệng cười tủm tỉm và giọng nói rộn ràng đã tự tố cáo hết rồi.
Y chang lúc còn sống — bên ngoài lạnh lùng, bên trong đầy “drama”.
Tới rạp mua vé, Từ Tân Dương liếc nhìn tôi.
Tôi mỉm cười với anh rồi quay sang nhân viên nói:
“Cho em hai vé, và hai phần bắp rang nhé.”
Từ Tân Dương cúi đầu cười, nụ cười nhạt rồi nhanh chóng biến mất.
Phim rất hay, rất buồn cười.
Tôi vừa ăn bắp rang vừa cười đến chảy cả nước mắt.
Từ Tân Dương lúc đầu cũng cười không dứt, nhưng đến cuối phim lại quay sang tôi, hỏi:
“Em đang khóc à?”
Tôi vội xua tay, vừa cười vừa lau mặt, lí nhí:
Tại phim buồn cười quá… em dễ cười mà…”
Cuối phim, nhân vật chính cuối cùng cũng hoàn thành được tâm nguyện —
nhưng lại phải đánh đổi bằng mạng sống của mình.
Trên đường về, tôi hỏi anh:
“Như vậy… có đáng không?”
Từ Tân Dương suy nghĩ một chút, rồi ánh mắt lặng lẽ hướng về mô hình sao Thổ trên bàn.
Anh không trả lời thẳng, mà hỏi lại tôi:
“Em có biết gì về sao Thổ không?”
Những gì tôi biết chỉ là qua video khoa học phổ thông:
Sao Thổ — trong văn hóa phương Tây được gọi là Cronus, tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu.
Còn lại thì… không rõ lắm.
Tôi lắc đầu, anh mỉm cười, bắt đầu kể:
“Trong vũ trụ, những thiên thể nhỏ nếu đến quá gần một hành tinh lớn,
vượt quá giới hạn nhất định sẽ bị lực thủy triều xé nát,
và phần xác vụn sẽ quay quanh hành tinh lớn, tạo thành vành đai tuyệt đẹp.”
Tôi ngẩn người.
Anh nhìn tôi, tiếp tục:
“Có một nhà thiên văn từng suy đoán,
một trong những vệ tinh lớn của sao Thổ cũng từng như thế —
vì quỹ đạo rối loạn nên bị kéo vào vùng nguy hiểm,
cuối cùng bị nghiền nát và hóa thành vành đai, mãi mãi xoay quanh sao Thổ.”
Tim tôi đập thình thịch.
Từ Tân Dương ngước nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ.
“Ở một góc độ nào đó… cũng coi như là một kết thúc trọn vẹn.”
17
Sau khi về nhà, Từ Tân Dương lại tiếp tục đọc mấy cuốn sách thiên văn mà anh thích.
Tôi cũng không nhớ nổi đây là quyển thứ bao nhiêu tôi mượn cho anh từ thư viện rồi.
Anh đọc rất chăm chú.
Tôi nhìn anh, lại nhớ tới cuốn nhật ký chi chít công thức vật lý và mô hình quỹ đạo hành tinh mà anh từng viết.
Tự dưng tôi nghĩ, nếu như anh còn sống,
chắc chắn sẽ thi đậu vào trường đại học mơ ước,
học chuyên ngành vật lý,
nghiên cứu những vì sao anh luôn yêu thích.
Còn bây giờ…
Tôi lặng lẽ nhìn anh —
anh chỉ có thể thông qua tôi để học những kiến thức mình yêu thích.
Đến cả việc lật một trang sách, anh cũng không thể làm được.
Tôi quay đi, không muốn để anh thấy mình xúc động.
Rồi cầm lấy cuốn nhật ký, mở xem trang tiếp theo viết gì.
Vừa mở ra, tôi khựng lại.
Toàn bộ trang giấy là một bức vẽ —
dựa vào những gì anh vừa kể cho tôi lúc nãy,
tôi đoán đó là… sao Thổ, cùng với vòng vành đai lấp lánh bao quanh.
Nhưng ngay khoảnh khắc sắp chạm được vào anh, giấc mơ đột ngột sụp đổ, mọi hình ảnh vỡ vụn thành từng mảnh.
Tôi tỉnh lại.
Tôi vẫn… bỏ lỡ anh.
18
Tôi mở mắt, thở dốc trên giường, gối đã ướt đẫm nước mắt.
Từ Tân Dương thở phào nhẹ nhõm: “Em làm anh sợ chết đi được. Trong mơ em cứ khóc mãi, anh gọi thế nào cũng không tỉnh.”
“Anh lại chẳng chạm được vào em, chẳng lay em dậy được…”
Khoảnh khắc hình ảnh anh yếu ớt trong giấc mơ trùng khớp với anh trước mặt tôi, nước mắt tôi lại trào ra không kìm được.
Tôi nhào vào ôm chặt lấy Từ Tân Dương, dù biết rõ… tôi chẳng thể nào thật sự chạm được vào anh.
Anh hơi giật mình, nhưng rồi vẫn ôm lấy tôi, tay nhẹ nhàng vỗ lưng như đang dỗ dành.
Tôi khóc càng lúc càng dữ, không ngừng gọi tên anh.
Còn anh thì vẫn kiên nhẫn, dịu dàng đáp lại từng tiếng một: “Anh đây.” “Anh đang ở đây.”
Mãi đến khi tôi khóc mệt rồi, Từ Tân Dương mới dịu giọng hỏi: “Em mơ thấy gì vậy?”
Tôi vừa nín được một lúc, nước mắt lại trào ra.
Tôi nghẹn ngào nói: “Em mơ thấy… anh sắp chết rồi…”
Anh sững người một chút, tưởng tôi chỉ là sợ hãi, liền mỉm cười an ủi: “Anh sẽ không bám theo em mãi đâu. Khi đến lúc, anh sẽ tự biến mất thôi.”
Tôi lập tức đưa tay bịt miệng anh lại, không cho anh nói thêm lời nào nữa.
Dù tôi biết rõ — đó là điều đã được định sẵn, sẽ đến, không cách nào thay đổi.
Nhưng tôi không muốn nghe chính miệng anh thốt ra.
Từ Tân Dương bối rối nhìn tôi, không hiểu sao thái độ của tôi lại thay đổi đến vậy. Rõ ràng ngay từ đầu, tôi là người mong anh biến mất nhanh nhất.
Tôi chỉ lắc đầu, không giải thích.
Không phải vì tôi không muốn nói, mà là… tôi nói rồi, anh cũng sẽ quên. Trí nhớ anh bây giờ có lẽ chẳng còn đủ để ghi lại hết mọi chuyện tôi sắp kể.
Vậy nên tôi chỉ giả vờ như bình thường, cười cười: “Em là kiểu người sống hoài niệm đấy, bên nhau lâu tự nhiên lại có tình cảm thôi mà.”
Anh cười, định buông ra câu quen thuộc: “Người – ma khác đường.”
Ánh mắt anh nhìn tôi rất ngay thẳng, như thể tôi chẳng khác gì những người bình thường khác.
Có chăng chỉ là vì tôi là người đầu tiên anh tiếp xúc sau khi chết, nên mới nói chuyện với tôi nhiều hơn một chút.
Từ Tân Dương bây giờ… đã khác xa Từ Tân Dương trong giấc mơ.
Tôi thầm đánh giá.
Từ Tân Dương trong giấc mơ, trong mắt chỉ có mình tôi. Còn người trước mặt… không còn nhớ tôi là ai nữa rồi.
Tôi dỗi dằn nói:
“Yên tâm, em chẳng đời nào thích anh đâu.”
Nhưng lời còn chưa dứt, nước mắt đã lặng lẽ trượt xuống má.
Chỉ có mình tôi biết…
Thứ tôi muốn nói thực sự là: “Từ Tân Dương… phải làm sao bây giờ, em hình như… đã thích anh mất rồi.”
Tôi từ từ đưa tay lên chạm vào đôi mắt mình.
Nơi đây — vẫn cảm nhận được nhiệt độ mà anh từng để lại.
Thì ra cái “vành đai sao Thổ rực rỡ” trong nhật ký anh viết, chính là ám chỉ điều này…
Dù có bị xé nát, anh vẫn nguyện đến gần em, để trở thành vòng sáng cuối cùng dành cho em.
Tôi nở một nụ cười, chỉ vào mắt mình: “Từ Tân Dương, em sẽ mãi nhớ về anh.”
Anh bật cười vì bộ dạng của tôi, trêu chọc:
“Nhớ bằng mắt à? Phải nhớ bằng đầu mới đúng chứ!”
Tôi lắc đầu.
Trong lòng lặng lẽ đáp lại: “Từ Tân Dương, chúng ta mãi mãi ở bên nhau.”
19
Tâm trạng tôi tệ đến mức không thể đến lớp, nên xin nghỉ ở nhà.
Cuốn nhật ký cũ kỹ ấy giống như chiếc hộp Pandora — càng biết mở ra sẽ đau, lại càng không thể kìm lòng.
Từng trang từng trang mỏng dần, tôi bắt đầu sợ phải xem tiếp. Nhưng tôi không thể dừng lại.
Từ Tân Dương vẫn đang chờ tôi giúp anh hóa giải chấp niệm.
Tôi đã ích kỷ muốn giữ anh lại bên mình mãi mãi — nhưng không thể.
Anh cần có nơi để thuộc về. Dù là đầu thai, hay làm thần, hay làm quỷ sai — anh phải được sống một cuộc đời mới, vì chính bản thân mình.
Không thể chỉ quay quanh tôi nữa.
Tôi cắn răng, mở trang tiếp theo.
Bên trong, chỉ có vài dòng chữ ngắn ngủi:
[Anh nhớ em nhiều lắm.]
Nét chữ mạnh mẽ như thể không phải viết trên giấy, mà khắc hẳn vào tim.
Tôi cố kìm nén cảm giác nghẹn nơi lồng ngực, nhìn sang Từ Tân Dương — người đang vờn mèo chọc chó bên cạnh. Bỗng dưng tôi gọi to: “Từ Tân Dương!”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi nở một nụ cười rạng rỡ nhất có thể, lớn tiếng nói: “Em nhớ anh nhiều lắm.”
Anh đã quen với những hành động bất thường gần đây của tôi, chỉ thở dài bất lực, như kiểu “lại phát bệnh rồi à”. Không hiểu tôi lại đang “giở trò” gì.
Rồi bắt chước tôi, nhưng lại cố tình nói ngược lại với vẻ mặt chọc tức: “Anh thì chẳng nhớ em đâu!”
Tốt nhất là vậy đấy. Tôi thầm cãi lại trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn phối hợp đùa giỡn như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Khi trời vừa chập tối, tôi liền ép mình đi ngủ.
Trong mơ, khung cảnh là trong một cái chòi ở công viên bệnh viện. Từ Tân Dương trông có vẻ tỉnh táo hơn mọi khi, ngồi cạnh vẫn là mẹ anh.
Ba anh — từ đầu đến cuối, chưa từng xuất hiện. Ít nhất là trong những ký ức tôi nhìn thấy trong mơ.
Hôm đó là Tết Dương Lịch, tuyết rơi dày, cả thành phố ngập tràn trong sự náo nhiệt.
Từ Tân Dương đưa tay đón lấy những bông tuyết đang rơi, rồi bất chợt bảo mẹ mua bánh sinh nhật cho mình.
Mẹ anh hơi bất ngờ, hỏi tại sao hôm nay lại đòi ăn bánh.
Anh lúc này đã gầy trơ xương, sắc mặt nhợt nhạt như sắp hòa vào nền tuyết. Nhưng vẫn cố cười, nói:
“Ngày tốt… ăn mừng một chút.”
Tôi nhận ra dạo gần đây Từ Tân Dương cười nhiều hơn. Dù rõ ràng trước kia anh là kiểu người ít biểu lộ cảm xúc, cho đến khi… chết đi, mới sống đúng với cảm xúc của mình.
Tôi bất ngờ nhận ra, thật ra anh… cũng chỉ là một cậu thiếu niên còn rất trẻ.
Cái tuổi đáng lẽ phải sống vô tư, đầy mơ mộng, lại bị trói chặt trong bệnh tật và cô đơn.
Lúc mẹ anh quay về với chiếc bánh kem, đã bị bác sĩ gọi đi nói chuyện.
Tôi không muốn nghe những lời thương đau đó, nên ngồi lại bên cạnh anh.
Rồi tôi thấy cảnh tượng tiếp theo…
Từ Tân Dương châm nến, khẽ nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
Rồi thành tâm ước nguyện.
“Hy vọng em có thể lại được đứng trên sân khấu, bình an vui vẻ.”
Đúng lúc đó, bầu trời bùng nổ pháo hoa. Anh quay đầu nhìn ra ngoài, rồi từ từ lấy ra một bức vẽ phác họa mờ mờ, nhẹ nhàng hôn lên nó.
Hôn xong, anh lẩm bẩm như tự trách: “Xin lỗi nhé, thật là thất lễ rồi.”
Phía ngoài ô cửa là những chùm pháo hoa rực rỡ, cả thành phố như bị bao phủ trong không khí náo nức rộn ràng.
Còn anh… chỉ lặng lẽ ngồi đó, nhìn ngắm pháo hoa trên bầu trời.
Đơn độc đến lặng người.
Tôi nhìn chiếc bánh kem đang cắm nến trước mặt anh, một nỗi đau không tên quét qua tim mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào trước đó, cuốn tôi trôi vào biển tiếc nuối sâu thẳm.
Tết Dương Lịch… chính là sinh nhật tôi.
Tôi còn nhớ mơ hồ rằng hôm đó… hiếm khi trời có tuyết.
Nhưng tôi khi ấy đã không còn thị lực, cũng chẳng còn tâm trạng để tổ chức sinh nhật.
Sinh nhật năm đó bị tôi bỏ lỡ, giờ đây lại được Từ Tân Dương âm thầm bù đắp —
cả lời chúc lẫn điều ước, đều không thiếu.
Tôi luống cuống lau nước mắt. Nhưng bất chợt nhận ra — mắt của anh cũng đã đỏ hoe.
Anh lặng lẽ lấy ra một tấm ảnh từ túi áo.
Rồi đặt dưới ánh nến… đốt cháy.
Ngọn lửa từ từ bùng lên. Tôi nhìn kỹ tấm ảnh — đó là ảnh chụp chung ngày hội thể thao của lớp.
Anh… ngốc nghếch đến mức P hết tất cả mọi người đi,
chỉ chừa lại mỗi tôi và anh, như thể đó là bức ảnh chụp đôi duy nhất của hai chúng tôi.
Bên cạnh có một ông cụ cũng đang ngắm tuyết,
vừa thấy anh đốt ảnh liền kinh hãi: “Ảnh đẹp vậy mà đốt thì không may đâu đấy!”
Từ Tân Dương nhìn tấm ảnh dần cháy thành tro, ánh mắt không rõ là cảm xúc gì. Tôi không thể thấy rõ biểu cảm từ góc nhìn này. Chỉ nghe anh khẽ nói:
“Có khi… lừa được ông trời, để cô ấy có thể sống lâu hơn một chút, vui vẻ hơn một chút.”
Tôi không nỡ nghe nữa, đưa tay cố nắm lấy tấm ảnh.
Nhưng vô ích… chỉ có thể trơ mắt nhìn nó hóa thành tro bụi.