Chương 8 - Đốt Tiền Nhầm Mộ Xong Bị Ma Đòi Lãi
Phía sau chợt vang lên tiếng nấc nghẹn.
Tôi sững người, quay lại…
Thấy Từ Tân Dương — đang khóc.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy khóc.
Tóc ngắn bị nước mắt làm ướt, dính sát vào gương mặt góc cạnh của Từ Tân Dương,
vừa buồn cười lại vừa đáng thương.
Cậu bé không may mắn trong tuổi thơ nhưng vẫn luôn nở nụ cười, và người thanh niên yếu đuối trước mắt tôi, bỗng chốc trùng khớp vào nhau. Khiến đáy lòng tôi nghẹn đắng, cay xè nơi sống mũi.
Vì khi ấy… cuộc đời của anh, đã chính thức bước vào giai đoạn đếm ngược.
Từ Tân Dương gục mặt vào đầu gối, khóc tủi thân như một đứa trẻ. Tôi quen biết anh lâu như vậy rồi, chưa từng thấy anh khóc đến mức này.
Cứ như thể… cả thế giới nợ anh điều gì đó.
Suốt quá trình ấy, anh không nói lấy một lời. Chỉ có tiếng nấc nghẹn len lỏi qua kẽ răng, khiến tôi cảm nhận rõ ràng sự bất lực và đau đớn trong lòng anh.
Tim tôi như bị bóp nghẹt, nặng trĩu không thở nổi.
Biết rõ anh không nhìn thấy tôi, nhưng tôi vẫn run rẩy giơ tay, vỗ lưng anh từng nhịp chậm rãi như đang an ủi chính mình.
Khi ngọn nến trên bánh kem sắp cháy hết, tôi nhắm mắt lại, thành tâm cầu nguyện cho điều ước đã đến trễ quá nhiều năm:
“Mong rằng người tuyệt vời nhất trên đời này — Từ Tân Dương, kiếp sau có thể sống khỏe mạnh, vui vẻ trọn vẹn.”
Tôi là người chủ của bữa tiệc sinh nhật hôm ấy, dù điều ước có đến muộn bao nhiêu năm đi nữa, tôi vẫn tin ông trời sẽ lắng nghe.
Dù ông ấy từng nhiều lần để tôi bỏ lỡ, nhưng xin hãy cho Từ Tân Dương một cái kết thật đẹp.
Một lúc sau, mẹ anh quay lại, hỏi anh: “Bánh sinh nhật có ngon không?”
Anh đã lấy lại bình tĩnh từ lâu, ngoài đôi mắt đỏ hoe, không còn dấu vết nào của nước mắt.
Anh mỉm cười, đáp khẽ:
“Con không ăn được gì… nhưng mùi bánh, cũng thấy ngọt rồi.”
Cảnh mơ chuyển sang bệnh viện. Anh nằm trên giường, lộ rõ vẻ mệt mỏi, cố gắng dặn dò mẹ vài điều:
Chẳng hạn như: mang cuốn nhật ký của anh ra ngoài đốt, đừng quấy rầy Từ Thời Linh nữa.
Không cần thờ cúng gì, cứ rải tro ra nơi có gió, để mẹ có thể sống một cuộc đời hoàn toàn mới.
Những món mô hình ngôi sao anh thích, hãy tặng lại cho những đứa trẻ trong bệnh viện.
Tình yêu rõ ràng là nhiều đến dâng trào như lũ, mà lời nói ra lại lạnh lùng đến vô lý.
Ngay từ câu đầu tiên anh nói, tôi đã khóc đến mức không thành tiếng.
Từ Tân Dương, anh đúng là quá tàn nhẫn.
Tại sao đến lúc chết rồi mà vẫn không chịu nói cho em biết?
Tôi còn muốn nhìn anh thêm một chút nữa. Không biết có phải là ảo giác không, nhưng tôi thấy Từ Tân Dương như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu về phía tôi, cố gắng nặn ra một nụ cười yếu ớt, nói điều gì đó thật khẽ.
Khi giấc mơ bắt đầu tan rã, giữa dòng ký ức đang vỡ vụn, tôi vẫn nghe thấy câu nói cuối cùng của anh:
“Anh nhớ em lắm.”
Tôi gục ngã ngay tại chỗ.
Còn chưa kịp đáp lại, nụ cười của Từ Tân Dương đã mờ dần, rồi biến mất trong bóng tối.
Tôi choàng tỉnh.
Dự cảm nặng nề trong lòng lập tức ập tới như bão.
Tôi vội vã chộp lấy cuốn nhật ký.
Quả nhiên — không còn một trang mới nào để đọc nữa.
Từ Tân Dương… đã không còn nữa rồi.
Tôi ngã ngồi xuống đất, nhắm chặt mắt lại, để mặc cho nước mắt tuôn rơi.
Người yêu tôi nhất trên đời — Từ Tân Dương — đã rời đi rồi. Ngay cả trong mơ… tôi cũng không thể gặp lại anh nữa.
20
Tôi ngồi ngẩn ngơ dưới sàn, đầu óc trống rỗng.
Từ Tân Dương lơ lửng trôi đến, nghiêm túc hỏi: “Dạo này em bị gì vậy, sao cứ kỳ quặc thế?”
Tôi nhìn anh. Cổ họng nghẹn đắng, muốn nói cũng không thốt nên lời.
Tôi không cam tâm, đưa cuốn nhật ký ra cho anh xem.
Nhưng chuyện mà tôi không dám nghĩ đến, không dám đối mặt — cuối cùng cũng xảy ra.
Tất cả những trang có liên quan đến tôi… đều biến mất.
Từng trang trắng trơn, chẳng còn lại một chữ.
Như thể… mọi thứ chỉ là một giấc mơ hoang tưởng của riêng tôi.
Từ Tân Dương thấy tôi gần như sụp đổ, ngượng ngùng bắt chước tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, vỗ lưng từng cái một cách vụng về.
Giọng anh trầm ấm vang lên:
“Ác mộng, ác mộng, mau tan đi nào…”
Tôi lắc đầu. Nước mắt lại rơi không dừng được.
Đây không phải là ác mộng. Mà là… giấc mơ đẹp nhất đời tôi.
Khi ý nghĩ đó vừa thoáng qua đầu, tôi như bị ai bóp nghẹt tim, chấn động đến mức bật dậy.
Hóa ra, viên đạn tôi từng buông lời bâng quơ nổ ra… giờ lại trúng ngay chính giữa tim mình.
Điều ước đầu tiên tôi từng nói với Từ Tân Dương, là: “Em muốn mơ một giấc mơ thật đẹp, để bù đắp những điều em hối tiếc.”
Hóa ra… chính là như vậy.
Chẳng trách… tôi lại vừa khóc vừa cười suốt bao nhiêu ngày qua Hóa ra ngay từ đầu, đáp án đã ở đó rồi. Chỉ là người trong cuộc bị mờ mắt, kẻ ngoài cuộc thì chẳng hay biết.
Nhưng may mắn thay…
Tôi nhìn mô hình sao Thổ trên bàn, lấp lánh ánh đèn. May mà sau bao lần vòng vo, cuối cùng tôi vẫn tìm thấy được anh.
Thứ đáng lẽ phải được tặng cho một đứa trẻ, lại nằm trong tay tôi. Tình cảm tưởng chừng bị đốt sạch trong nhật ký, lại được chính tay tôi khai quật từ tầng sâu ký ức tối tăm nhất.
Những trang nhật ký như từng bức thư tình âm thầm của Từ Tân Dương gửi từ năm tháng cũ. Chậm rãi kể lại những điều tôi đã bỏ lỡ, những tấm chân tình chưa từng lên tiếng.
Tôi lau nước mắt, ngẩng đầu ra khỏi vòng tay anh, cười rạng rỡ:
“Em nghĩ, em biết chấp niệm của anh là gì rồi.”
Điều ước cuối cùng anh đã cầu trong giấc mơ — có lẽ chính là điều khiến anh chưa thể rời đi.
Cái con người này thật là… Đến cả khi chết rồi, vẫn chỉ nghĩ đến tôi. Vẫn chỉ mong tôi có thể trở lại sân khấu.
Từ Tân Dương sững người, ánh mắt sáng lên: “Thật không?”
Tôi gật đầu, bảo anh đứng chờ tại chỗ. Còn tôi, lảo đảo bước về phía căn phòng chứa đồ, lặng lẽ kéo cây đàn cello cũ kỹ ra ngoài.
Sau đó tôi mặc bộ váy diễn biểu đã phủ bụi nhiều năm. Cũng may mắn là vóc dáng tôi chẳng thay đổi mấy — nếu không thì chắc cũng chẳng còn mặc vừa.
Từ Tân Dương trông thấy tôi bước ra thì ngẩn người. Ánh mắt không giấu nổi sự rung động và bối rối, dòng cảm xúc tuôn trào trong mắt anh đến mức khiến tôi nghẹn thở.
Một lúc sau, anh mới thì thầm:
“Chúng ta… đã từng gặp nhau phải không?”
Tôi không giấu giếm, vừa chỉnh dây đàn vừa gật đầu: “Ừ. Anh từng là khán giả trung thành nhất của em. Nên chấp niệm của anh chắc là muốn nghe em biểu diễn thêm một lần nữa.”
Từ Tân Dương rõ ràng không tin lắm. Nhưng anh vẫn nói, rằng bản thân… thật sự rất rất muốn, được nghe lại tiếng đàn của tôi một lần.
Vậy là… một người và một hồn ma, cùng nhau dựng nên một “sân khấu” nhỏ bé.
Trước khi kéo đàn, tôi cố gắng ghi nhớ từng đường nét của anh, lần đầu tiên thấy hối hận vì năm đó không học vẽ, nên chẳng thể lưu giữ dáng hình anh bằng nét bút nào.
Tôi hít sâu vài lần, nở một nụ cười thật tươi:
“Từ Tân Dương, em rất hạnh phúc vì đã được biết đến anh.”
Biết rằng trong quãng thời gian tăm tối nhất đời mình, tôi từng được một người âm thầm yêu thương đến cuồng nhiệt như thế.
Anh cũng cười lại với tôi: “Anh cũng vậy. Thật may vì được quen biết em.”
Không… Tôi cố kìm nước mắt, âm thầm nói trong lòng:
Được biết đến anh, mới là may mắn lớn nhất đời em.
Dù đã cố kiềm chế, nước mắt tôi vẫn rơi. Tôi nghẹn ngào nói:
“Còn nữa… cảm ơn anh.” Cảm ơn anh vì đã là ánh sáng duy nhất trong bóng tối của em.
Từ Tân Dương hơi xấu hổ, ngượng ngùng nhích người, trêu:
“Ê này, cuối cùng anh cũng sắp rời đi rồi đó. Lẽ ra em nên vui mới phải.”
Cậu thiếu niên từng yêu tôi sâu đậm nhất, đã chết từ rất lâu rồi.
Giờ đây, linh hồn của cậu ấy đang đứng trước mặt tôi, nhưng lại chẳng còn nhớ chút gì về tình yêu mãnh liệt năm xưa.
Tôi bật cười theo lời anh, gật đầu lia lịa:
“Đúng rồi, em vui lắm. Anh sắp có một cuộc sống mới rồi mà.”
Mong rằng — Từ Tân Dương, người tuyệt vời nhất trên thế giới này — sẽ có một kiếp sau trọn vẹn, sáng ngời như vì sao anh yêu thích.
Trong ánh sáng yếu ớt từ đèn pin, tôi bắt đầu kéo bản nhạc mà mình từng quen thuộc nhất.
m thanh vang lên không còn mượt mà như xưa, thậm chí có phần vụng về và chói tai vì bao năm không động đến. Nhưng Từ Tân Dương vẫn dịu dàng nhìn tôi, ánh mắt không rời.
Khi bản nhạc dần trôi chảy, từng nốt nhạc như sống dậy, hình bóng anh bắt đầu trở nên mờ nhòe.
Tay tôi chợt khựng lại.
Nước mắt rơi thẳng xuống dây đàn đã khô cứng theo năm tháng.
Tôi không dám dừng tay. Vẫn tiếp tục kéo đàn, mặc cho nước mắt rơi mãi không thôi.
Anh ngày càng nhạt dần, mờ dần… Khi gần như chẳng còn thấy rõ nữa, tôi mới dồn hết can đảm, khàn giọng thốt lên:
“Em nhớ anh lắm.”
“Từ Tân Dương… Em thích anh.”
Khi anh yêu tôi nhất, tôi lại không biết. Còn khi tôi yêu anh nhất… thì anh lại chẳng hay.
Chúng tôi…
mãi mãi chỉ kém nhau một chút may mắn.
Tất nhiên sẽ không có ai trả lời. Bởi vì Từ Tân Dương đã hoàn toàn tan biến vào ánh sáng. Trong căn phòng chỉ còn lại một mình tôi, vừa cười vừa khóc, tiếp tục kéo bản nhạc chẳng mấy êm tai kia.
21
Sau khi Từ Tân Dương biến mất, tôi cất giữ cuốn nhật ký cẩn thận, đặt cạnh mô hình sao Thổ, giấu vào nơi sâu kín nhất trong không gian của riêng mình.
Tôi bắt đầu tập kéo đàn trở lại.
Lúc đầu rất khó, nhưng sau một thời gian, tôi dần lấy lại cảm giác.
Chỉ là — khán đài sẽ mãi không còn một người mặc áo khoác gió đen, mặt không biểu cảm,
lặng lẽ ngồi nghe tôi biểu diễn nữa.
Mọi thứ dường như… đang dần tốt lên.
Rồi rất lâu rất lâu sau đó, tôi không còn nhắc đến anh nữa. Cuộc sống quay về guồng quay cũ: đi học, sinh hoạt, sống tiếp.
Một kết thúc kiểu đôi bên cùng có lợi phải không?
Một hôm, tôi đi ngang qua công viên, mấy đứa trẻ đang chơi trò đạp bóng.
Một cậu bé đạp được bóng của cô bạn gái nhỏ, reo lên sung sướng: “Tớ bắt được cậu rồi!”
Tôi bất giác bật cười, nhìn xuống chiếc bóng của mình, rồi lặng lẽ giơ tay ra, như đang muốn chạm vào ánh sáng vô hình trong không khí.
Sau đó nhắm mắt lại — hy vọng lần này, ánh sáng sẽ chạm được vào tôi.
Một bàn tay bất chợt kéo lấy vạt áo tôi.
Tim tôi đập thình thịch. Mở mắt ra, chỉ thấy là mấy đứa bé.
Chúng nói tôi cản đường tụi nó chơi bóng, nên nhắc tôi tránh ra.
Tôi nhìn các bé rất lâu… và nước mắt bỗng rơi như mưa.
Chúng sợ tôi khóc, hoảng hốt đứng im. Tôi vội xua tay trấn an, nói mắt mình hơi cay, không sao đâu, rồi chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh công cộng trong công viên.
Trong gương, rõ ràng chỉ có mỗi tôi. Vậy mà tôi lại nhìn gương mặt ấy — rồi khóc òa ra như chưa từng được khóc.
Nước mắt như không thể lau khô được nữa. Tôi biết đôi mắt này không thích hợp để khóc
nhưng tôi vẫn không thể ngừng lại.
Tôi chỉ tay lên đôi mắt, thì thầm với chính mình qua tấm gương:
“Em nhớ anh lắm.”
Rồi tôi lại bật cười.
Nếu Từ Tân Dương còn ở đây, chắc chắn anh sẽ chọc tôi yếu đuối, mít ướt.
Tôi lau mặt, đột nhiên nhớ ra một chuyện — anh từng nói: “Anh thích nhất là những vì sao vào mùa hè.”
Ngoài cửa sổ, tiếng ve bắt đầu râm ran. Hoàng hôn vẫn đỏ rực một vùng trời, nóng rát và rực rỡ.
Mùa hè đến rồi.
Tối nay, sẽ là lúc những vì sao đẹp nhất xuất hiện.
Tôi đeo đàn lên lưng, xoay người bước về nơi có nhiều sao nhất trên bầu trời.
(Toàn văn hoàn)