Chương 6 - Đốt Tiền Nhầm Mộ Xong Bị Ma Đòi Lãi

13

Buổi học khá ổn, chỉ là tôi cứ ngồi đó mà đầu óc lơ đãng, không tập trung nổi.

Toàn bộ não bộ đều đang bị lấp đầy bởi cảnh tượng trong giấc mơ,

Và cả việc cố lục lọi trí nhớ xem hồi xưa có từng gặp Từ Tân Dương ở đâu không.

Tôi quay sang nhìn anh.

Từ Tân Dương lại ra vẻ rất nghiêm túc ngồi nghe giảng.

Còn chăm chú hơn cả tôi nữa.

Đúng chuẩn bạn đồng hành gương mẫu.

Tôi âm thầm đánh giá.

Không dám tưởng tượng nếu anh ấy còn sống, chắc là kiểu học bá siêu chăm chỉ luôn.

Nhưng mà…

Sao tôi thấy hơi bất mãn ấy nhỉ?

Không lẽ biết người mình từng thầm thích đang ở ngay bên cạnh, mà lại chẳng có chút phản ứng gì?

Không có chút xao động, không có gì hết?

Anh ta quên tôi thật rồi sao?

Đã vậy còn rất rảnh rang —

Chỉ cần tôi gật gù buồn ngủ là anh lập tức cúi đầu nói nhỏ bên tai tôi:

“Anh lấy trộm hai trăm ngàn của em rồi.”

CÁI GÌ CƠ?!

Tôi tỉnh ngay.

Mấy trò như vậy lặp đi lặp lại —

Kết quả là tiết học hôm nay tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết, hiệu quả còn cao hơn tự học.

Tan học về tới nhà, tôi mệt đến mức nằm bẹp luôn trên giường.

Còn Từ Tân Dương thì đúng kiểu không phải người —

Không hề có dấu hiệu buồn ngủ, còn rất hăng hái bảo tôi đi thư viện mượn sách Vật lý cho anh học.

Tôi nằm lười ra đó, lấy sách đưa cho anh, bảo anh tự học đi, tôi chỉ phụ lật trang thôi.

Thấy anh học nghiêm túc như vậy, tôi không làm phiền, lấy cuốn nhật ký ra đọc tiếp một trang mới.

Nội dung vẫn là những chuyện vụn vặt sau khi chúng tôi gặp lại.

Có vài đoạn là lời tỏ tình vụng về, lúng túng.

Tối nào tôi cũng sẽ mơ thấy những điều trong đó, dưới góc nhìn của người thứ ba.

Thấy Từ Tân Dương trong những tháng ngày cũ ấy, lặng lẽ nhưng đầy mãnh liệt.

Có hôm là anh âm thầm dọn dẹp lớp giúp tôi.

Tôi là người trực nhật nhưng đến nơi lại thấy lớp đã được lau chùi sạch sẽ, ngỡ ngàng chia sẻ với bạn bè.

Còn anh thì đứng dựa vào hành lang, nhìn tôi cười rạng rỡ, khóe miệng anh cũng khẽ cong lên, mắt sáng như có nắng.

Có hôm tôi luyện đàn mãi vẫn không đạt yêu cầu, buồn bã ra ngoài hít gió.

Khi quay lại thì thấy trên bàn có một mảnh giấy viết chữ “Cố lên!” và một viên kẹo.

Chữ được nắn nót cẩn thận, góc giấy còn vẽ một trái tim méo méo.

Hồi đó tôi cứ tưởng là cô giáo tặng để động viên, nên mỗi lần đều cảm động ăn hết viên kẹo rồi lại tiếp tục cố gắng.

Lúc ấy, anh đứng bên cửa sổ, cúi đầu khẽ cười,

sự mãn nguyện và vui vẻ trong mắt gần như sắp tràn ra ngoài.

Nhìn cứ như chính anh mới là người ăn viên kẹo ấy chứ không phải tôi,

nét mặt còn ngọt hơn cả đường.

Có khi là trong ngày hội thể thao,

rõ ràng bị bệnh tim không được vận động mạnh, vậy mà vẫn xung phong làm tình nguyện viên.

Chỉ để có lý do chính đáng đưa cho tôi một chai nước.

Tôi vô thức nói “cảm ơn”, vậy mà đủ để anh vui cả một ngày dài.

Có khi, anh ấu trĩ đến mức đi ước thầm —

nếu giải xong một bài vật lý, thì tự thưởng cho mình bằng cách đi xem tôi biểu diễn.

Nếu gặp lá rụng số lẻ thì đi mua nước cho tôi,

nếu may mắn gặp đèn xanh thì thay tôi trực nhật,

nếu…

Anh dùng đủ mọi cách, đặt cược từng xác suất nhỏ nhặt nhất,

chỉ để tìm được một lý do hợp lý để xuất hiện trước mặt tôi.

Hóa ra những điều tôi từng ngây thơ nghĩ là “may mắn”,

thật ra chỉ là tình cảm sâu kín mà Từ Tân Dương luôn cất giấu trong lòng.

Hóa ra, Từ Tân Dương, chính là “chàng hoàng tử ốc sên” trong tuổi trẻ của tôi.

14

Sau chuyện đó, cảm xúc của tôi dành cho Từ Tân Dương bắt đầu trở nên vi diệu —

tôi không kiềm được mà muốn hiểu thêm về anh,

muốn tìm lại những điều tôi đã bỏ lỡ, những chân tình đã bị thời gian nuốt chửng.

Anh ngày nào cũng như cái đuôi, bám riết lấy tôi, cùng đi học, cùng chơi, cùng nói cười.

Lúc nào không hay, thời gian đã trôi đi rất lâu.

Lâu đến mức tôi bắt đầu nghĩ, có lẽ sống như thế này… cũng chẳng tệ.

Từ Tân Dương vẫn thích đọc sách.

Tôi ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lén nhìn anh lúc đang đọc,

bất giác đưa tay sờ lên những dòng chữ nguệch ngoạc trong cuốn nhật ký.

Trái tim đột nhiên lệch một nhịp.

Giống như… thời gian đang va chạm với hiện tại.

Mọi thứ chồng lên nhau — quá khứ và thực tại hòa làm một.

Giá mà anh còn sống… thì tốt biết mấy.

Tôi lắc đầu, cố dằn lại cảm xúc.

Rồi hỏi:

“Bao nhiêu ngày rồi, trong nhật ký toàn là…”

Tôi ngập ngừng một chút, sau cùng vẫn nói ra:

“Là tất cả những điều anh đã dành cho em. Tình cảm, quan tâm… đủ cả.”

“Vậy… chấp niệm của anh rốt cuộc là gì?”

Từ Tân Dương ngẩng đầu khỏi sách, nhìn tôi đầy khó hiểu.

Gì nữa trời, sao lại lag nữa rồi?

Tôi đơ người…

Gần đây tôi mới phát hiện — trí nhớ của anh có vẻ ngày càng tệ đi.

Nhất là những gì liên quan đến nhật ký, hoặc giấc mơ tôi kể,

hôm nay kể rồi, hôm sau lại phải kể lại mới nhớ ra.

Tôi không dám nghĩ xa hơn, chỉ cố pha trò hỏi:

“Không lẽ… học vật lý nhiều cũng khiến ma bị giảm trí nhớ à?”

Anh im lặng nhìn tôi một lúc.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, ánh mắt như trống rỗng.

Rồi anh khẽ cười, nói:

“Ừ, đúng vậy.”

“Có những thứ… thật sự sẽ quên mất.”

Thấy chưa, vật lý là thứ hại não mà.

Tôi chẳng còn cách nào khác, đành kể lại cho anh nghe một lần nữa —

về những điều anh từng viết, về tình cảm anh từng giấu.

Đến lúc nói đến nửa chừng, chính tôi mới chợt đỏ mặt.

Không hiểu sao, kể bao nhiêu lần rồi tôi chẳng xấu hổ,

vậy mà giờ lại đột nhiên muốn trốn dưới gầm bàn.

Từ Tân Dương chỉ lắc đầu, vẫn như mọi lần — không nhớ nổi chấp niệm là gì.

Xem ra vẫn phải tiếp tục đọc nhật ký.

Tôi mở thêm một trang mới.

Và rồi — tôi chết lặng.

Khác hẳn với giọng văn vui vẻ, tự tin trước đó,

toàn bộ cuốn nhật ký đột nhiên chuyển sang tông trầm buồn.

Trên trang giấy chỉ viết một dòng duy nhất:

“Ánh sáng truyền đi theo đường thẳng là món quà lớn nhất mà vũ trụ ban tặng cho tôi,

vì nhờ nó mà cái bóng của em xuất hiện,

và tôi mới có thể âm thầm chạm vào người mình không nên mơ tưởng.”

Tim tôi bỗng thắt lại.

Một cảm giác chua xót dâng lên, không thể gọi tên.

Tôi nhìn xuống ngày ghi trên nhật ký, lòng lại trĩu xuống thêm một lần nữa.

Đúng là cái ngày tôi bị mất thị lực.

Từ Tân Dương phát hiện sắc mặt tôi không ổn, lo lắng hỏi:

“Em sao thế?”

Dù sao đây cũng là nhật ký của anh, anh có quyền được biết.

Tôi không giấu, đưa anh xem trang đó.

Từ Tân Dương lặng người một lúc.

Anh bất giác nhìn về phía cái bóng in dưới ánh đèn của tôi,

rồi nhẹ nhàng đưa tay ra, như muốn chạm vào.

Nhưng vô ích.

Dưới ánh đèn vàng dịu,

chỉ có bóng của tôi in xuống mặt đất —

còn anh, không có bóng.

Tóc mái rũ xuống che khuất đôi mắt sâu thẳm của Từ Tân Dương.

Anh ngày càng im lặng hơn, vẫn giữ nguyên tư thế vươn tay chạm vào cái bóng của tôi,

rất lâu, không hề nhúc nhích.

Tôi không quấy rầy, chỉ yên lặng nhìn theo từng cử động của anh.

Phải rất lâu sau, anh mới rút tay lại, khẽ cười —

trong mắt hiện lên chút mơ hồ, chút bàng hoàng như đang lẩm bẩm với chính mình:

“Nhưng bây giờ… đến ánh sáng cũng không thể chiếu vào anh,

thế nên quyền duy nhất để chạm vào em… cũng bị tước mất rồi.”

Tôi không thể kiềm được nữa, lập tức quay đi, nước mắt trào ra như suối.

Anh đã quên rồi.

Chỉ mới một thời gian ngắn như vậy, mà anh đã không còn nhớ

— người trong nhật ký là tôi.

Những điều tôi cố tình lờ đi, những sự thật tôi không dám đối mặt,

giờ như đang gào thét dưới lòng đất, chực chờ bùng nổ.

Trong lúc tôi càng ngày càng hiểu được tình cảm của anh,

thì anh lại càng ngày càng quên đi quá khứ.

Giống như lời anh từng nói —

làm ma rồi thì quá khứ cũng không thể nhớ nữa.

Tôi càng khắc ghi sâu, thì anh lại càng quên nhanh.

Tôi cố nén nỗi đau trong lòng, ngẩng đầu lên cười với anh,

muốn an ủi anh, nhưng nước mắt lại trượt xuống lần nữa.

Từ Tân Dương thấy tôi khóc thì cuống cuồng, cố tỏ ra thoải mái, đùa:

“Thôi mà, đừng buồn nữa, anh vốn đã chết rồi mà.”

Đáng ra anh đừng nói… càng nói tôi càng muốn khóc.

Anh càng vội vàng an ủi, tôi càng nghẹn ngào.

Tôi hít mũi một cái, cố chấp hỏi:

“Anh còn nhớ em là ai không?”

Anh ngẩn ra, rồi cười cười:

“Từ Thời Linh chứ ai — người tốt bụng đốt vàng mã cho anh nè!”

Tôi lại muốn khóc tiếp.

Thấy vậy, anh vò đầu, bối rối:

“Đừng khóc nữa mà… nhìn em như vậy, anh thấy đau lòng đấy.”

Đồ lừa đảo! Anh là ma mà còn “đau lòng” cái gì?!