Chương 3 - Quan Binh - Đò Tống Xác

Trước con mắt lạc thần của thằng Quỳnh. Bốn cánh tay bắt đầu vươn ra, lần mò cơ thể nó rồi dừng lại là cú siết cổ rất mạnh. Thằng Quỳnh giật nảy lên, tứ chi co quắp, cố gắng chống đỡ nhưng vô lực. Cổ họng thằng Quỳnh chỉ có thể miễn cưỡng rên lên những tiếng rên ư ử như chó bị cắt tiết. Thanh âm đó rất yếu ớt nhưng vẫn đủ đánh thức bà nội nó, một người rất mẫn cảm với tiếng động đêm.

Nằm bên cạnh, thấy cháu mình kêu la, bà cụ Mậu hoảng hốt bật dậy. Ra sức lay cháu mình nhưng thằng Quỳnh không tỉnh, thậm chí hai mắt thằng Quỳnh còn trợn ngược, mặt mũi tụ máu tím bầm và mồm miệng lảm nhảm như gặp ma. Hoảng quá, bà Mậu mới lấy cành dâu để ở dưới gối quất thằng Quỳnh ba cái rõ đau. Thời ấy nhà nào có trẻ con, trong nhà đều gối dao hoặc cành Dâu dưới đầu giường. Và đêm nay cái cành Dâu khô quắt này lại là cứu cánh cho hai bà cháu. Gần như ngay lập tức, thằng Quỳnh choàng tỉnh. Nó khiếp đảm ôm chầm lấy bà mình. Toàn thân nó run cầm cập, mặt tái xanh, thở như sắp đứt hơi. Biết cháu mình bị hành, bà Mậu nhanh chóng vặn sáng cây đèn dầu, đem cái vòng bằng cẩm thạch có tạc hình Phật đeo cho cháu. Gương mặt bà cụ không che nổi nét âu lo, nhưng gặng hỏi gì thằng bé cũng ú ớ không thành tiếng.

Tưởng việc ấy đã xong, nào ngờ đâu bất thình lình thằng Quỳnh lên cơn sốt hầm hập. Người ngợm chân tay của thằng bé nóng như hòn than. Đêm đã muộn, nhà ông lang lại ở quá xa, thành ra bà cụ Mậu đành chạy vội ra sau nhà, xấp ướt cái khăn mặt rồi tính đắp lên trán cháu. Nhưng mới đem cái khăn từ ngoài nhà vào, đột nhiên bà cụ chết lặng khi thấy cháu mình đã ngồi xếp bằng trên giường, đầu gục xuống, miệng tiếp tục lảm nhảm những câu không rõ.

Hoảng hốt, bà cụ chạy lại tính xem cháu mình ra sao, đột nhiên thằng Mậu đưa tay giật tung cái vòng trên cổ. Từng hạt châu sa văng tứ tung xuống nền nhà. Liền sau đó nó ngước mặt nhìn bà mình rồi cười khanh khách. Ngay sau tràng cười ma quái đấy, từ cổ họng thằng bé có một giọng nói khào khào vang lên. Không- không phải một mà là hai chất giọng khác nhau cùng thốt ra. Thanh âm lạnh lẽo đến rợn người:

— Đánh tao hả? Mày đánh tao hả? Đau… đánh đau… để tao lên thuyền… tao phải lên thuyền rồi…

Là một người tín tâm, thấy cảnh này bà cụ Mậu khẳng định cháu mình đang bị hành. Có lẽ tối nay khi đi thăm bẫy, thằng Quỳnh đã chọc phá người ta nên bị người âm về quở trách. Bỏ vội cái khăn ẩm xuống bàn, bà cụ vội vã tiến đến bàn thờ. Đôi tay gầy lộ gân xanh run run với lấy sáu nén nhang, châm nhanh vào ngọn đèn dầu. Nhang trầm bắt lửa cháy phực lên, qua hai cái phẩy tay đã toả ra làn khói xanh thẳm khét lẹt. Bà cụ lên hương cho gia tiên ba nén, ba nén còn lại đem ra ngoài cổng, chọn một đám đất mềm cắm xuống rồi chắp tay khấn vái.

— Kính thưa các vị khuất mặt. Cháu nó còn nhỏ dại, nếu chẳng may vô tình trêu chọc nhầm thì xin các vị bỏ qua. Các vị hãy hưởng tạm nén nhang thay cho lời tạ tội rồi về cõi âm kẻo trời sáng mất.

Khấn xong bà cụ vội đi vào trong nhà. Cánh cổng vừa đóng lại thì trong màn sương trắng có một luồng gió ào ạt thổi tới. Ba nén nhang cắm sâu đến ba phần chân hương, nay bị cơn gió hất văng ra, rơi vào vũng bùn và lụi tắt. Tiếng “xèo” tan loãng trong không gian vùn vụt gió lạnh. Vào đến nhà đã thấy thằng Quỳnh nằm gục ở trên giường, gương mặt cũng hoà hoãn hơn. Tầm nửa khắc sau thì cơn sốt cũng dịu dần. Thằng bé mệt lả, ngủ một mạch tới sáng. Riêng bà cụ Mậu thì cả đêm đó thức canh cháu nên chẳng chợp mắt được.

Tinh mơ hôm sau, đang ngồi quạt cho cháu thì thấy thằng Quỳnh tỉnh giấc. Mới thấy bà mình, thằng bé đã co rúm mình mẩy. Nó nằm sát vào lòng bà, bấu chặt lấy cẳng chân nhăn nheo mà không ngừng run lên từng cơn. Thương tình, bà cụ Mậu vừa phe phẩy cái quạt mo, vừa xoa đầu cháu rồi hỏi:

— Đêm qua nhà mày thấy cái gì mà kêu gào ầm ĩ thế hử? Có phải lại ra nghĩa địa ăn trộm đồ cúng phỏng?