Chương 4 - Khơi Mào - Đò Tống Xác

Thằng Quỳnh lắc đầu nguầy nguậy, đoạn rùng mình kể:

— Dạ không thưa nội, đêm qua con với thằng Đạt đi thăm bẫy đêm, không có mò vào nghĩa địa làng. Nhưng lúc đang thăm bẫy thì chúng con thấy có cái thuyền Tống Xác trôi ở giữa dòng. Con mới gọi trêu nào ngờ nó trôi vào thật. Hai thằng con tìm đồ ăn nhưng mà chẳng thấy.

Mới nghe cháu mình kể đến đây, bà cụ Mậu mặt mày đã tái xanh, tựa như máu trong huyết quản đã bị rút sạch. Bà cụ thảng thốt nói trong tiếng thở hổn hển:

— Trời đất ơi, sao nhà mày dại dột thế? Chết rồi, người ta về người ta quở mày đêm qua đấy. Rồi đêm qua nhà mày thấy những gì?

Thằng Quỳnh mặt cũng xanh mét như tàu lá, mồ hôi không ngừng rịn ra hai bên thái dương:

— Đêm qua con đang ngủ thì nghe thấy có tiếng gọi mình. Con mở mắt ra thì thấy hai người đang bóp cổ con. Sau đó con thấy bị ai đánh đau lắm nên mới tỉnh dậy. Con sợ lắm.

Ngừng một giây thằng Quỳnh tiếp trong tiếng nấc nghẹn:

— Một lúc sau con lại thấy hai ông lính mặc áo nhà binh đi vào nhà mình. Hai ông ấy xốc con lên, kéo ra ngoài sân. Nội ơi, cái sân nhà mình không phải là sân mà là một cái sông rộng lắm, sóng cuộn sùng sục rất đáng sợ. Ở cạnh bờ nước có một cái thuyền làm bằng giấy màu đỏ. Trên thuyền có cả trăm người, người nào người nấy đều bị cột vào nhau bằng một sợi dây xích. Con sợ lắm mới vùng vẫy ghì lại nhưng hai ông lính kia cứ xốc nách con kéo đi.

Khóc nấc lên mấy nhịp, thằng Quỳnh mếu máo kể:

— Tự nhiên con nghe tiếng nội gọi con. Rồi thấy cả ông nội với ông cố kéo con về. Con mới khóc toáng lên. Vậy là hai ông lính đó thả con ra, tự họ đi xuống thuyền và rời đi. Con cứ đứng trên bờ, muốn chạy mà không chạy được. Cái người lái thuyền đó đứng ở cuối đuôi thuyền, cứ trừng mắt nhìn con đáng sợ lắm.

Bà cụ Mậu nghe xong câu chuyện thì mặt cắt không ra hột máu. Biết cháu mình đã phạm phải lời nguyền của tàu Tống xác, đúng giữa trưa hôm đó, bà cụ cũng làm theo phong tục ngàn đời, ấy là tự mình chuẩn bị một con tàu y hệt, lại mang đồ lễ đặt lên tàu, đem ra sông thắp nhang khấn vái và thả trôi theo dòng, những mong những vong linh chốn âm tào tha cho cháu mình, đừng hiện về quở trách.

Nhìn chiếc thuyền lờ lững trôi ra sông, bà cụ mới chống gậy quay về. Nhưng bóng lưng gầy mới khuất sau con đường um tùm tre nứa, đột nhiên trời vặn mình chuyển sang sắc tối om. Mây đen ở dãy núi cánh cung kéo đến ầm ầm, sóng nơi đáy sông cũng cuộn trào mạnh bạo. Chiếc thuyền giấy đang dập dềnh trôi, bất thình lình như bị một thế lực vô hình giật mạnh, rất nhanh đã biến mất dưới dòng sông u ám.

Hai ngày sau…

— Quỳnh ơi… xuống thuyền… Quỳnh ơi… xuống thuyềnnnnnnnn