Chương 2 - Đêm Kinh Hoàng - Đò Tống Xác
Thằng Đạt tính nói điều gì đó nhưng thôi, bởi lẽ chính nó cũng đang rất háo hức, xem bên trong có gì đánh chén được không. Ngay khi cái thuyền Tống Xác cập vào mé bờ, qua ánh đuốc soi tỏ rọi vào, hai thằng bày ra nét mặt não nề vì bên trong chẳng có một nắm xôi miếng oản, mơ ước về thịt gà và thủ lợn cũng theo đó trôi cùng tiếng thở dài. Bên trong khoang thuyền có duy nhất hai con hình nhân bằng rơm, trên đầu quấn vầng khăn tang trắng. Hai con hình nhân đã được điểm ngũ quan, thân mặc áo nhà binh, nom rất kỳ quái. Định thần nhìn kĩ, bên dưới khoang thuyền có một nắm vỏ Bưởi cùng một ít bột trắng vương vãi. Đem theo tâm trạng thất vọng, thằng Quỳnh chép miệng:
— Mẹ kiếp, thế là bị hớt tay trên rồi mày ơi. Chắc đứa nào nó đón đầu con thuyền, ăn sạch thứ bên trong rồi còn đâu. Mày xem, vỏ Bưởi với bột bánh còn vương vãi đây này.
Đạt dù trong lòng cũng tiếc hùi hụi song vẫn nhún vai nói:
— Thôi, đẩy nó đi đi, còn đứng nhìn cái gì nữa. Nhanh lên còn đi thăm cần, gần nửa đêm rồi đấy.
Dù mới có tí tuổi nhưng hai thằng này cũng biết một cái lệ. Đó là nếu bắt gặp một cái thuyền Tống Xác trên sông, sau khi ăn xong đồ cúng trên đó thì phải đọc “vía lành thì ở, vía dữ thì đi”. Kể cả khi bắt gặp mà trên thuyền không còn gì ăn cũng phải nói câu đó, có thế vận xui mới không đeo bám lấy mình. Nhưng ngay khi thằng Đạt còn đang lẩm nhẩm đọc, chưa kịp giục thằng Quỳnh thì đã xảy ra biến cố.
Vì thấy bên trong thuyền chẳng còn gì ăn, thằng Quỳnh điên tiết xé tan con thuyền giấy, lại túm hai con hình nhân quẳng thẳng ra sông, miệng không ngớt lầm rầm chửi rủa. Hai con hình nhân bị quăng ra xa, theo con sóng dập dềnh tiếp tục trôi về hạ nguồn, trong khi chiếc thuyền làm bằng giấy dầu bị xé tan nát thành mấy mảnh. Hai thằng cũng chẳng bận tâm thêm, tiếp tục đi thăm cần và thu Lươn. Hì hục một lúc, cả hai cũng bảo nhau ra về khi trời đã rơi vào đúng nửa khuya.
Về tới nhà, thầy bu thằng Đạt đã đi làm thuê từ ban nãy. Độ này đang là vụ lúa chín, đám bá hộ trong làng hay thuê nhân công về gặt. Cũng may nhân dịp sáng trăng, đám nhân công như thầy bu nó thường bảo nhau đi cắt lúa đêm cho mát, thành ra đêm nay chỉ còn mình nó cùng đứa em trai lên tám ở lại nhà. Trút xong mớ Lươn ra cái thau đất và đậy lại cẩn thận, thằng Đạt vơ nhanh bộ đồ cũ và đi tắm trước khi cửa đóng then cài, leo lên giường ngủ.
Về phần thằng Quỳnh. Về tới nhà thì bà nội nó đương thức. Sau khi đem đám Lươn vào bếp, thằng này cũng tắm rửa sơ qua và lên nhà ngủ. Hai bà cháu nằm thủ thỉ mấy câu, rất nhanh giấc ngủ nhà nông mệt nhọc đã kéo sụp mí mắt. Căn nhà mái rạ tường bùn rất nhanh chìm vào cảnh tượng tịch mịch, chỉ còn tiếng gió vi vút luồn về từ khúc sông và đâu đó tiếng cú mèo văng vẳng vọng về. Con trăng vẫn hắt thứ ánh sáng màu sữa đục, trùm lên cảnh vật làng quê âm u rợn vắng.
Bẵng đi tầm nửa canh giờ sau. Từ con ngõ nhỏ dẫn vào nhà thằng Quỳnh, một làn sương từ ngoài chầm chậm xộc tới. Làn sương ban đầu còn mỏng, mang theo cái lạnh man mát, sau càng lúc càng dày lên với cảm giác giá rét như được nhân lên vạn bội. Nằm trên giường, đang há mồm ngủ, đột nhiên thằng Quỳnh giật thót mình khi nghe tiếng ai đó gọi tên mình, chỉ gọi đúng một tiếng. Tiếng chó làng đang sủa nhấm nhẳng đột nhiên im bặt. Tiếng ếch nhái cũng đồng loạt ngừng kêu, gió cũng ngừng thổi, tất cả sâu hun hút như một cái vỏ ốc, chỉ để lại tiếng gọi khào khào, âm vang thoát tục vang lên:
— Quỳnhhhhhhhh…. Ơiiiiiiiiiiiiii…. Lên thuyềnnnnnnn… quỳnhhhh ơiiiii.. lên thuyền…
Mới nghe thấy tiếng gọi ma quái này vọng tới tai, thằng Quỳnh đã mở bừng mắt. Theo phản xạ tự nhiên; thằng Quỳnh đưa tay dụi mắt rồi ngó nhìn ra ô cửa sổ nom ra sân trước. Trong lúc thần trí còn chưa tỉnh táo hẳn, thằng Quỳnh ú ớ khi thấy hai bóng đen đầu quấn khăn tang đang chầm chậm đi xuyên qua cửa vào nhà. Chân tay hai bóng đen gầy như hai cành củi, cái đầu lắc lư qua lại với cử chỉ lật đật như con rối gỗ. Hai cái bóng đang đi, không, đúng ra là đang lướt tới cạnh giường, nơi hai bà cháu đang nằm.
— Mẹ kiếp, thế là bị hớt tay trên rồi mày ơi. Chắc đứa nào nó đón đầu con thuyền, ăn sạch thứ bên trong rồi còn đâu. Mày xem, vỏ Bưởi với bột bánh còn vương vãi đây này.
Đạt dù trong lòng cũng tiếc hùi hụi song vẫn nhún vai nói:
— Thôi, đẩy nó đi đi, còn đứng nhìn cái gì nữa. Nhanh lên còn đi thăm cần, gần nửa đêm rồi đấy.
Dù mới có tí tuổi nhưng hai thằng này cũng biết một cái lệ. Đó là nếu bắt gặp một cái thuyền Tống Xác trên sông, sau khi ăn xong đồ cúng trên đó thì phải đọc “vía lành thì ở, vía dữ thì đi”. Kể cả khi bắt gặp mà trên thuyền không còn gì ăn cũng phải nói câu đó, có thế vận xui mới không đeo bám lấy mình. Nhưng ngay khi thằng Đạt còn đang lẩm nhẩm đọc, chưa kịp giục thằng Quỳnh thì đã xảy ra biến cố.
Vì thấy bên trong thuyền chẳng còn gì ăn, thằng Quỳnh điên tiết xé tan con thuyền giấy, lại túm hai con hình nhân quẳng thẳng ra sông, miệng không ngớt lầm rầm chửi rủa. Hai con hình nhân bị quăng ra xa, theo con sóng dập dềnh tiếp tục trôi về hạ nguồn, trong khi chiếc thuyền làm bằng giấy dầu bị xé tan nát thành mấy mảnh. Hai thằng cũng chẳng bận tâm thêm, tiếp tục đi thăm cần và thu Lươn. Hì hục một lúc, cả hai cũng bảo nhau ra về khi trời đã rơi vào đúng nửa khuya.
Về tới nhà, thầy bu thằng Đạt đã đi làm thuê từ ban nãy. Độ này đang là vụ lúa chín, đám bá hộ trong làng hay thuê nhân công về gặt. Cũng may nhân dịp sáng trăng, đám nhân công như thầy bu nó thường bảo nhau đi cắt lúa đêm cho mát, thành ra đêm nay chỉ còn mình nó cùng đứa em trai lên tám ở lại nhà. Trút xong mớ Lươn ra cái thau đất và đậy lại cẩn thận, thằng Đạt vơ nhanh bộ đồ cũ và đi tắm trước khi cửa đóng then cài, leo lên giường ngủ.
Về phần thằng Quỳnh. Về tới nhà thì bà nội nó đương thức. Sau khi đem đám Lươn vào bếp, thằng này cũng tắm rửa sơ qua và lên nhà ngủ. Hai bà cháu nằm thủ thỉ mấy câu, rất nhanh giấc ngủ nhà nông mệt nhọc đã kéo sụp mí mắt. Căn nhà mái rạ tường bùn rất nhanh chìm vào cảnh tượng tịch mịch, chỉ còn tiếng gió vi vút luồn về từ khúc sông và đâu đó tiếng cú mèo văng vẳng vọng về. Con trăng vẫn hắt thứ ánh sáng màu sữa đục, trùm lên cảnh vật làng quê âm u rợn vắng.
Bẵng đi tầm nửa canh giờ sau. Từ con ngõ nhỏ dẫn vào nhà thằng Quỳnh, một làn sương từ ngoài chầm chậm xộc tới. Làn sương ban đầu còn mỏng, mang theo cái lạnh man mát, sau càng lúc càng dày lên với cảm giác giá rét như được nhân lên vạn bội. Nằm trên giường, đang há mồm ngủ, đột nhiên thằng Quỳnh giật thót mình khi nghe tiếng ai đó gọi tên mình, chỉ gọi đúng một tiếng. Tiếng chó làng đang sủa nhấm nhẳng đột nhiên im bặt. Tiếng ếch nhái cũng đồng loạt ngừng kêu, gió cũng ngừng thổi, tất cả sâu hun hút như một cái vỏ ốc, chỉ để lại tiếng gọi khào khào, âm vang thoát tục vang lên:
— Quỳnhhhhhhhh…. Ơiiiiiiiiiiiiii…. Lên thuyềnnnnnnn… quỳnhhhh ơiiiii.. lên thuyền…
Mới nghe thấy tiếng gọi ma quái này vọng tới tai, thằng Quỳnh đã mở bừng mắt. Theo phản xạ tự nhiên; thằng Quỳnh đưa tay dụi mắt rồi ngó nhìn ra ô cửa sổ nom ra sân trước. Trong lúc thần trí còn chưa tỉnh táo hẳn, thằng Quỳnh ú ớ khi thấy hai bóng đen đầu quấn khăn tang đang chầm chậm đi xuyên qua cửa vào nhà. Chân tay hai bóng đen gầy như hai cành củi, cái đầu lắc lư qua lại với cử chỉ lật đật như con rối gỗ. Hai cái bóng đang đi, không, đúng ra là đang lướt tới cạnh giường, nơi hai bà cháu đang nằm.