Chương 3 - ĐỊNH NGHĨA VỀ HẠNH PHÚC
[P3/4]
11.
Trong giới này, mặc dù nhà họ Chu không phải nhà đứng đầu nhưng cũng có danh tiếng.
Hơn nữa hai nhà đang hợp tác làm việc với nhau nên Chu Thành Vũ mới không e ngại Cố Tuần.
Thậm chí anh ta còn cảm thấy cho dù anh ta có thật sự đào góc tường nhà Cố Tuần trước mặt mọi người, Cố Tuần cũng sẽ không vạch mặt anh ta.
Một là giao tình giữa hai nhà, hai là mọi người đều biết, người Cố Tuần yêu là Tống Tịnh.
Tôi là gì cơ chứ?
Một kẻ đáng thương bị nhà họ Tân tìm về dùng để trao đổi lợi ích, đồng thời bị chồng hợp pháp ghét bỏ mà thôi.
Sau khi thức tỉnh tôi từng nghĩ, sau khi quay lại nhà họ Tân, tôi sẽ không đồng ý gả cho Cố Tuần.
Nhưng cho đến khi về nhà họ Tân tôi mới biết, tôi không có lựa chọn.
Hoặc là tiếp tục sống thời gian khốn khó khi chưa gặp bố, hoặc là nghe theo sắp xếp của nhà họ Tần, đến nhà họ Cố.
Cho nên sao Cố Tuần có thể vì tôi mà xung đột với người khác được?
Quan trọng nhất là ở đây nhiều người theo dõi như vậy, lỡ như chuyện này truyền đến chỗ Tống Tịnh, Tống Tịnh tức giận thì sao?
Trong lòng Chu Thành Vũ chắc cũng nghĩ như vậy, anh ta nở nụ cười kì quái: “Sao tổng giám đốc Cố lại tức giận vậy chứ? Tôi và bà Cố chỉ đang trao đổi phương thức liên lạc thôi, còn chưa đến khúc đào chân tường đâu.”
Cố Tuần: “Cút.”
Một chữ gọn gàng không chút nể mặt khiến quần chúng ăn dưa ở đây đều ngạc nhiên.
Tôi cũng bất ngờ.
Mặt Chu Thành Vũ tối đi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cố Tuần, tôi nể mặt anh quá rồi đúng không?”
Cố Tuần không nhìn anh ta mà quay lại hỏi tôi: “Em muốn cho anh ta phương thức liên lạc sao?”
Dáng vẻ đó, giống như tôi dám gật đầu, anh ta nhất định sẽ gi//ết tôi ngay tại chỗ.
Nhưng đúng là tôi cũng không muốn cho Chu Thành Vũ phương thức liên hệ, cho nên lắc đầu.
Sắc mặt Cố Tuần dịu xuống, sau đó lại nói với Ôn Tư Diên: “Tên khốn này không chỉ muốn đào góc tường nhà tôi mà còn muốn đào cả nhà anh nữa, tự anh chú ý đi.”
Dứt lời, anh ta cũng không quan tâm mọi người đang có vẻ mặt gì, cứ thế kéo tôi đi thẳng.
Người khác chân dài, tôi thì chân ngắn đi cao gót, sau khi miễn cưỡng đi theo một đoạn thì không thể chịu được nữa, chân cũng rướm m//áu.
Tôi đau đến mức mắng người: “Anh có bệnh à? Chu Thành Vũ chọc anh tức giận thì anh đi mà đánh anh ta! Tức giận với tôi làm gì!”
Cố Tuần quay đầu trừng mắt với tôi.
Anh ta không quan tâm đến chân của tôi, chỉ lạnh lẽo hỏi: “Nếu như hôm nay tôi không có ở đây thì có phải em sẽ thêm WeChat của Chu Thành Vũ không?”
“Không biết nha.”
Khóe miệng Cố Tuần đang dần nhếch lên thì tôi lại nói tiếp: “Chu Thành Vũ trông chẳng ra gì, cậu chủ nhỏ nhà họ Giang nhìn ổn hơn nhiều.”
“Tân Điềm!!!” Cố Tuần nổi giận, vẻ mặt như muốn ăn thịt người.
Còn tôi lại vô cùng vô tội.
Chắc anh ta quên vừa rồi trên đường đến đây Tống Tịnh đã gửi tin nhắn cho anh ta, nói anh ta tối nay qua đó.
Tôi thấy rõ anh ta trả lời một chữ: [Được.]
Cho nên nếu trong lòng đã nhớ nhung người phụ nữ khác thì cũng không cần giả vờ thâm tình trước mặt tôi.
Tôi nói với Cố Tuần: “Anh có việc thì đi làm trước đi, tôi tự lái xe về.”
Sắc mặt Cố Tuần còn đen hơn cả bầu trời đêm.
Anh ta nhét tôi vào trong xe, sau đó lái xe đến bệnh viện.
Trên đường đi Tống Tịnh lại gửi tin nhắn cho anh ta, anh ta chưa trả lời, Tống Tịnh lập tức gọi điện thoại đến.
Cố Tuần nhận điện thoại, nói với Tống Tịnh mình đang trên đường đến bệnh viện.
Tống Tịnh lập tức lo lắng: “Sao vậy? Do uống nhiều quá sao, hay là anh có vấn đề gì?”
Cố Tuần cúi đầu nhìn chân tôi một cái, chỉ nói: “Là người khác bị thương, không phải anh.”
Người khác.
Ha ha.
Tôi cố ý cười xấu xa lại gần anh ta, hỏi nhỏ: “Ông xã, ai là người khác vậy?”
Có lẽ Cố Tuần sợ tôi nói to khiến Tống Tịnh nghe được nên vội vàng cúp điện thoại.
Tôi lườm anh ta một cái: “Lá gan anh cũng nhỏ quá rồi đấy, tôi đã nói rồi, chỉ cần anh chuyển phí bịt miệng thì tôi có thể giúp anh giấu mọi chuyện.”
Cố Tuần: “…”
12.
Tôi không ngờ Tống Tịnh sẽ đuổi đến tận bệnh viện.
Cô ta còn nói tôi đừng để ý.
Nhưng nếu như thật sự sợ tôi để ý thì sao cô ta lại xuất hiện ở đây chứ?
Tôi đột nhiên ý thức được trong chuyện giữa tôi và Cố Tuần, Tống Tịnh chính là nữ phụ ác độc.
Đáng tiếc, tôi và Cố Tuần không phải truyện ngọt, mà là truyện ngược.
Đúng lúc Cố Tuần có cuộc điện thoại quan trọng cần ra ngoài nghe, Tống Tịnh lập tức hỏi tôi: “Cô Tân, cô có nghĩ đến chuyện ly hôn không?”
“Không.”
Tôi bình tĩnh không một gợn sóng trả lời khiến Tống Tịnh nghẹn lại.
Cô ta cắn môi, lại hỏi: “Vậy cô có thể chịu được cách chung sống như thế này giữa ba chúng ta sao?”
“Tại sao không thể?” Tôi buồn cười nhìn cô ta: “Lúc đầu tôi và Cố Tuần cũng đâu phải vì yêu nên mới kết hôn, anh ta có thể tìm cô, tôi cũng có thể tìm người khác nha ~”
Tống Tịnh: “…”
Tôi đã hào phóng như vậy rồi nhưng Tống Tịnh vẫn rất bất mãn.
Cô ta để ý đến hành động của Cố Tuần, trước khi anh ta vào đã hất một cốc nước vào mặt mình.
Mà Cố Tuần cũng không khiến cô ta thất vọng, sau khi quay vào thấy dáng vẻ nhếch nhác của cô ta, anh ta chất vất tôi: “Tân Điềm, cô làm cái gì vậy?”
Tôi nhìn cốc nước Tống Tịnh nhét vào tay mình, nhịn không được mà bật cười.
Cố Tuần thấy vậy thì càng tức giận hơn: “Cô cười cái gì? Tịnh Tịnh lo lắng cho tôi nên mới đến, cô không vui khi thấy cô ấy thì nói cô ấy đi là được, có cần phải làm nh//ục cô ấy như thế không?”
Tôi còn chưa kịp nói gì mà anh ta đã nói một tràng dài như vậy.
Nhưng đây cũng không phải chuyện gì kì lạ, dù sao trong quyển sách này tôi cũng là nữ phụ độc ác.
Trong tiềm thức của Cố Tuần, tôi chính là một người phụ nữ xấu xa.
Ngay cả bạn trai của bạn tôi còn có ý cướp, huống hồ là cách đối xử với kẻ thứ ba chen chân vào hôn nhân của mình.
Nữ phụ độc ác nha, nhất định phải có tiêu chuẩn kép.
Có thể phá hỏng chuyện tình cảm của người khác nhưng không cho phép người khác xen vào tình cảm của mình.
Tôi quay đầu lấy thêm một cốc nước nữa, tạt thẳng vào mặt Tống Tịnh trước mặt Cố Tuần.
“Thấy rõ chưa? Cốc này là tôi hất, tôi dám làm dám chịu.”
“A Tuần…” Tống Tịnh nghẹn ngào lao vào lòng Cố Tuần: “Là em không tốt, em chưa được sự cho phép của vợ anh đã đột nhiên chạy đến đây, cô ấy tức giận cũng là chuyện đương nhiên, anh đừng tức giận với cô ấy.”
Mẹ nó! Kĩ thuật diễn thật tốt!
Tác giả quyển sách này nên sắp xếp con hàng này đi chen chân vào quan hệ của Ninh Sơ và Ôn Tử diên mới đúng!
Chen chân vào đôi vợ chồng không có tình cảm như tôi và Cố Tuần để làm gì?
Có lẽ do tiếng động chỗ chúng tôi quá lớn nên có y tá đến nhìn.
Ỷ có người ngoài ở đây, tôi càng không sợ gì hơn, cong mắt cười nói với Cố Tuần: “Còn đứng đây làm gì? Mau dẫn ánh trăng sáng của anh về nhà đi.”
Ánh mắt y tá lập tức lấp lánh ánh sao!
Rõ ràng vừa rồi lúc điền thông tin, Cố Tuần nói chúng tôi là vợ chồng!
Bây giờ còn dẫn ánh trăng sáng đến trước mặt vợ hợp pháp!
Chuyện lớn như vậy có ai mà không muốn nhìn, ai mà không muốn nghe chứ?
Đáng tiếc, tôi không tâm trạng diễn cùng.
Tôi không nhìn Cố Tuần mà xoay người rời đi.
Xuống tầng, tôi gọi xe rời đi.
Còn chưa ngồi được hai phút đã nhận được điện thoại của Ninh Sơ.
13.
Đầu tiên cô ấy nói cho tôi phản ứng của Chu Thành Vũ và những người khác sau khi tôi và Cố Tuần rời đi.
Đơn giản là ầm ĩ bàn tán, Chu Thành Vũ còn nói muốn để Cố Tuần đẹp mặt.
Ninh Sơ lo lắng những việc này mà truyền đến nhà họ Tân thì tôi sẽ bị mắng.
“Điềm Điềm, hay là mình nói Ôn Tư Diêu đến nói chuyện với bố mẹ cậu?”
“Không cần đâu, quá phiền phức, mình…”
“Không phiền, chỉ cần mình nói, cho dù là chuyện gì A Diên cũng sẽ làm vì mình.”
“…”
Lại phát cơm chó.
Dựa theo thiết lập gốc, tôi chắc chắn sẽ thầm tức đến phát run.
Dù sao tôi cũng vừa chịu uất ức từ chỗ Cố Tuần mà tiếp đó đã phải nghe Ninh Sơ phát cơm chó.
Cũng không quá để ý đến cảm xúc của tôi rồi đấy?
Nhưng thật ra trước đó Ninh Sơ quá thiếu tình yêu, bây giờ được Ôn Tư Diên nâng trong lòng bàn tay nên cô ấy chỉ muốn tất cả mọi người biết Ôn Tư Diên tốt đến mức nào. Cô ấy không phải cố ý khoe khoang tình cảm với một mình tôi mà là đi rải cơm chó đều cho tất cả mọi người.
May mà bây giờ tôi không có bất kì mong chờ gì với Cố Tuần.
Không, nói đúng ra là tôi không có bất kì mong chờ gì với tình cảm và hôn nhân.
Tôi đồng ý gả cho Cố Tuần cũng chỉ vì muốn thay đổi cuộc sống của mình.
Vậy thì tôi nên lợi dụng tốt mối quan hệ của Ninh Sơ và Ôn Tư Diên.
Tôi sảng khoái đồng ý đề nghị của Ninh Sơ: “Được, vậy làm phiền cậu và tổng giám đốc Ôn rồi.”
Ninh Sơ: “Không phiền, dù sao cậu cũng là người bạn tốt nhất của mình.”
“Khi nào cậu và tổng giám đốc Ôn kết hôn?”
Ninh Sơ bị câu hỏi của tôi làm cho ngẩn người, sau đó thẹn thùng: “Sao cậu lại đột nhiên hỏi vậy? Mình còn chưa nghĩ đến…”
“Nên suy nghĩ đi, tốt nhất nên kết hôn sớm chút.”
Không có nữ phụ độc ác là tôi cản trở, hai người họ nên sớm tu thành chính quả.
14.
Chiều ngày hôm sau, mẹ tôi gọi điện nói tôi về nhà một chuyến. Mặc dù giọng điệu của bà trong điện thoại không tốt nhưng tôi biết, có Ôn Tư Diên nói đỡ, bọn họ sẽ không đối xử với tôi quá tệ.
Chỉ là tôi vừa vào cửa đã thấy bọn họ và Tân An cười nói vui vẻ.
Tân An, em gái kém hai tuổi của tôi.
Bố mẹ lấy cho con bé chữ An là hi vọng cả đời này nó đều bình an.
Đừng giống như tôi, bị người ta lừa bán.
Thật ra ngay từ đầu con dâu mà nhà họ Cố muốn là Tân An.
Nhưng Tân An đã có người mình thích, con bé còn nói nếu ép nó đến nhà họ Cố, nó sẽ liều mình phản kháng.
Trong tình huống nguy cấp, bố mẹ tôi đột nhiên nhớ đến tôi đã bị lừa bán nhiều năm trước.
Nhắc đến cũng kì diệu, bên phía cảnh sát vừa phá được một vụ án buôn bán người, cẩn thận thăm dò nguồn gốc là tra được chuyện năm đó.
Sau đó bố mẹ tôi tìm được tôi.
Trong cốt truyện gốc, tác giả không giới thiệu nhiều về thân thế của tôi.
Chỉ nói bố mẹ tôi càng thiên vị em gái hơn, cuộc sống hôn nhân của tôi cũng không thể cho tôi tình yêu mà tôi muốn, vậy nên tôi mới ghen ghét với cuộc sống hạnh phúc của Ninh Sơ.
Ghen ghét đến nỗi phát đi//ên, ghen ghét đến mức trở nên xấu xa.
Cảm giác của tôi sau khi thức tỉnh là buồn cười.
Định nghĩa về hạnh phúc của mỗi người đều khác nhau, cuộc sống Ninh Sơ cảm thấy hạnh phúc cũng không phải cuộc sống mà tôi muốn.
Tôi biết nhà họ Cố và nhà họ Tân có một dự án hợp tác nước ngoài, đoàn đội vẫn còn thiếu người.
Cho nên, tôi nói với bố mẹ, tôi muốn tham gia dự án này để rèn luyện thêm.
Lúc đầu mẹ tôi còn đang cầm tay Tân An xem móng tay con bé vừa làm, nghe tôi nói vậy thì kinh ngạc nhìn tôi.
Sau đó bà cười nói: “Con đi làm gì? Người ngoài biết nhà chúng ta có thêm ai cũng sẽ không thêm một cô tiểu thư vào, chỉ khiến người ta cười cho mà thôi.”
Bố tôi cũng nói: “Cho dù bố mẹ có đồng ý thì nhà họ Cố cũng sẽ không đồng ý.”
“Nhà họ Cố con sẽ giải quyết, con sẽ khiến họ đồng ý.”
Có lẽ giọng tôi quá kiên định, ánh mắt bố mẹ nhìn tôi cũng không giống trước.
Đối với bọn họ mà nói, tôi vốn là thứ dùng để trao đổi lợi ích.
Nếu có thể đứng vững ở nhà họ Cố, còn có thể nêu ra ý kiến thì chẳng phải là chuyện tốt sao?
Cho nên lúc này bố tôi nói: “Nếu như nhà họ Cố đồng ý với ý của con thì bố mẹ cũng không có ý kiến.”
Tôi gật đầu: “Vậy hai người chờ tin của con.”
Lúc đứng dậy, Tân An khó có khi gọi tôi một tiếng: “Chị.”
“Sao vậy?”
“Chị không ở lại ăn cơm sao? Mặc dù trong nhà không chuẩn bị rư//ợu và thức ăn ngon nhưng chắc chị cũng không ghét bỏ đâu nhỉ?”
“Không cần, chị có việc.”
Đã không chuẩn bị rư//ợu thịt thì căn bản cũng không muốn giữ tôi lại dùng cơm.
Mặc dù Tân An ngoài mặt gọi tôi là chị nhưng thực ra lại hết sức chống đối việc tôi quay về nhà họ Tân.
Tôi cũng không muốn tranh giành tình yêu của bố mẹ với con bé, vì tôi biết tôi có tranh cũng không được.
Tôi ấy à, chỉ muốn lấy thêm chút tiền thôi.
Sau đó bay khắp nơi thoải mái tiêu xài.
(Còn tiếp)