Chương 2 - ĐỊNH NGHĨA VỀ HẠNH PHÚC

[P2/4]

6.

Cố Tuần đồng ý với điều kiện của tôi, tôi cũng ngoan ngoãn bay về nước vào hôm sau.

Chuyến của tôi bay tối, Cố Tuần đợi tôi ở sân bay ba tiếng.

Tôi vừa đến lối ra đã đối mặt với khuôn mặt đen kịt của anh ta.

“Sao vậy? Không thấy vui khi tôi về à? Vậy tôi đi nhé?”

Cố Tuần: “…”

Anh ta kìm cơn tức xuống, nhét tôi vào trong xe, sau đó lại đưa cho tôi một cái túi, nói tôi nhanh thay quần áo.

“Thay trong xe?”

Cố Tuần ấn một nút, tấm che trong xe lập tức nâng lên.

“Thay đi, bây giờ không có ai nhìn được nữa.”

Tôi chậm rãi nhìn về phía anh ta: “Thế anh không phải người sao?”

Cố Tuần: “…”

Vì không để bị tôi chọc cho tức ch//ết, anh ta quả quyết quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi nhắc nhở anh ta: “Kính có thể phản chiếu, nhớ nhắm mắt nha.”

Cố Tuần hít sâu một hơi nhưng vẫn không ngăn được trí tưởng tượng của mình bay lên chín tầng mây.

Anh ta quay lại, hung dữ trừng mắt với tôi: “Tân Điềm, cô và tôi đã đi lĩnh chứng rồi, cho dù tôi có nhìn hết của cô thì cũng là hợp pháp!”

“Ồ, vậy anh nhìn đi.”

Tôi thoải mái cởi đồ trước mặt anh ta, Cố Tuần lại xấu hổ, chỉ một chút đã đỏ mặt.

Nhóc con, đấu với chị à?

Thế cưng không biết chị đây là người biết hết cốt truyện à?

Cố Tuần chính là người nếu mà cứng đầu đối chọi thì anh ta có thể gi//ết ch//ết người đó.

Nhưng nếu mềm mỏng với anh ta, anh ta sẽ không biết nên làm gì.

Trong khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt nhắm chặt của Cố Tuần, tôi thản nhiên thay xong quần áo.

7.

Sau khi đến nơi tổ chức, vừa xuống xe tôi đã khoác lên tay Cố Tuần.

Cố Tuần: “Kĩ thuật diễn không tệ.”

“Vậy kính mời tổng giám đốc Cố thưởng cho tôi một trăm vạn sau khi bữa tiệc này kết thúc.”

Cố Tuần: “…”

Đối mặt với người đến bắt chuyện, khuôn mặt tôi lúc nào cũng treo nụ cười tươi, không hề giống con gái hào môn bị lừa bán nhiều năm phải sống trong cảnh nghèo túng.

Ánh mắt Cố Tuần nhìn tôi lúc đầu là kinh ngạc, sau đó dần trở nên hơi… mập mờ.

Từ từ, mập mờ?

Tôi giật mình một cái!

Sau khi tiệc tối kết thúc, tôi lập tức phân rõ giới hạn với anh ta: “Lần này tôi giúp anh vì lần tới anh giúp tôi, chúng ta thuộc kiểu giúp đỡ lẫn nhau, anh cũng đừng có suy nghĩ linh tinh.”

Dường như Cố Tuần uống quá nhiều, anh ta dựa vào lưng ghế, ánh mắt mơ màng.

Anh ta đưa tay nới lỏng cà vạt, rất có cảm giác lưu manh giả danh trí thức: “Em gả cho tôi chỉ vì tiền thôi sao?”

“Không thì sao? Chẳng lẽ còn vì con người anh à?” Tôi vô cùng chân thành nói.

Sau đó Cố Tuần bị sự chân thành của tôi làm tổn thương.

Anh ta tức đến mức thở dốc, anh ta kéo tôi về phía mình, để tôi nhìn kĩ mặt anh ta: “Tôi như vậy mà em còn không thích, vậy em thích kiểu người như thế nào?”

Tôi thuận miệng nói nhảm: “Thích người như Ôn Tư Diên.”

Cố Tuần: “Đó không phải là người đàn ông của bạn em sao?”

“Thì sao chứ? Phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân, tôi chính là người bạn đi đào góc tường nhà người ta đấy!”

Cố Tuần: “…”

Có lẽ đã bị tam quan rung trời lở đất của tôi làm cho cạn lời, một lúc sau anh ta mới lấy lại tinh thần.

“Tân Điềm, chồng em đang trước mặt em đấy!”

“So?”

8.

Cố Tuần tức giận giật cà vạt xuống ném sang một bên.

Sau đó anh ta kéo tay tôi đặt lên lồng ngực và bụng mình.

Từng khối cơ bắp rõ ràng, cảm xúc tốt đến muốn bùng nổ.

Móa! Tên chó này dùng mỹ nam kế đúng không?

“Anh, anh làm gì vậy?”

Tôi muốn rút tay mình lại nhưng Cố Tuần không cho.

Anh ta nâng môi cười, từ từ sát lại gần, cho đến khi vây tôi giữa cửa xe và lồng ngực anh ta.

“Ở trước mặt tôi nói thích người đàn ông khác, Tân Điềm, em muốn ch//ết sao?”

Tư thế này quá mập mờ, vẻ mặt của anh ta, lời anh ta nói, đều quá mập mờ.

Trong giây phút này, tôi thiếu chút nữa nghĩ Cố Tuần thích mình.

Mãi cho đến khi chuông điện thoại anh ta reo lên, tôi nhìn thấy ghi chú điện thoại trên màn hình chỉ có duy nhất một chữ: “Tịnh.”

Thân thiết biết bao nhiêu.

Cố Tuần nhìn thoáng qua, không nhận điện thoại mà trực tiếp ngắt máy.

Nhưng tôi lúc này vô cùng tỉnh táo, cười hỏi lại anh ta: “Tổng giám đốc Cố không phải cũng thích những người phụ nữ khác sao?”

Cố Tuần bị câu hỏi của tôi làm sững người.

Tôi nhân cơ hội đẩy anh ta ra, cũng nhắc nhở anh ta: “Tổng giám đốc Cố đừng quên, chúng ta chỉ là liên hôn thương mại mà thôi.”

Trong cốt truyện gốc, Cố Tuần không chỉ một lần dùng câu nói này để nói với tôi.

Bây giờ là tôi nói với anh ta.

Hậu quả của việc này chính là, mấy ngày sau đó Cố Tuần luôn trưng vẻ mặt thối ra cho tôi nhìn.

Đến ngày sinh nhật Ninh Sơ, tôi hỏi anh ta có còn đồng ý đi với tôi không.

Cố Tuần lạnh giọng hỏi lại: “Nếu tôi không đi với em, em sẽ đi một mình?”

“À không, tôi có thể tìm người khác.”

“Nam hay nữ?”

Tôi dùng ánh mắt như nhìn đồ ngốc nhìn anh ta.

Chỉ nháy mắt đã biết ai chiến thắng.

Cố Tuần bùng nổ: “Em dám tìm đàn ông đi với em? Em có tin tôi báo cảnh sát không?”

“…”

Anh bị bệnh à anh trai? Báo cảnh sát chuyện này thì không phải người mất mặt nhất là anh sao?

Nhưng theo ý của anh ta thì anh ta vẫn sẽ đến tiệc sinh nhật của Ninh Sơ với tôi.

Đã vậy tôi cũng không nên quá căng thẳng với anh ta.

Tôi nhanh chóng thay khuôn mặt tươi cười, nắm lấy tay anh ta: “Đi thôi.”

Cố Tuần có hơi không kịp phản ứng, bị tôi kéo lảo đảo một bước.

Lúc đi về phía trước, anh ta lại cúi đầu nhìn mười ngón tay đang đan vào nhau của chúng tôi.

Sau đó, khóe miệng lặng lẽ nâng lên.

9.

Tiệc sinh nhật Ninh Sơ vô cùng long trọng.

Ôn Tư Diên đúng là rất cưng chiều cô ấy.

Nhưng những người đến ngoài tôi là bạn Ninh Sơ ra thì toàn bộ đều là người nhà họ Ôn và bạn bè Ôn Tư Diên.

Ninh Sơ đặc biệt dẫn Ôn Tư Diên đến chào hỏi chúng tôi.

Giây phút hai người đàn ông nắm tay nhau, Cố Tuần không nhanh không chậm nói: “Tổng giám đốc Ôn đúng là rất có sức hút.”

Ôn Tư Diên: “?”

Ninh Sơ cũng khó hiểu nhìn về phía tôi.

Còn tôi lại đột nhiên nhớ đến ngày đó, hôm đó tôi nói nhăng nói cuội mình thích Ôn Tư Diên.

Thằng nhãi này… không phải là muốn gây chuyện hôm nay đấy chứ?

Tôi cười xin lỗi Ninh Sơ và Ôn Tư Diên, sau đó lặng lẽ nhéo một cái vào hông Cố Tuần.

Cố Tuần lập tức quay đầu trừng mắt với tôi.

Cũng may lúc này có người đến bắt chuyện với Ninh Sơ và Ôn Tư Diên, tôi vội kéo Cố Tuần đến góc khuất không người.

“Anh làm gì vậy? Không phải đã nói hôm nay sẽ phối hợp với tôi hay sao?”

Cố Tuần ngoài cười nhưng trong không cười: “Phối hợp như thế nào? Ôm em như Ôn Tư Diên ôm Ninh Sở sao? Hay gọi em là… bà xã?”

Hai chữ cuối cùng khiến tôi nổi da gà.

Tôi không biết nói gì, cũng không biết giải thích từ đâu.

Càng khiến tôi buồn bực là dáng vẻ này của Cố Tuần giống như đang ghen vậy.

Nhưng giữa anh ta và tôi có gì mà ghen chứ?

Mấy giây giằng co trong im lặng, cách đó không xa có người gọi Cố Tuần.

Chắc là đối tác, mặc dù Cố Tuần không có kiên nhẫn nhưng vẫn nể mặt đối phương qua đó nói chuyện vài câu.

Lúc quay đầu đã phát hiện tôi chạy đến bên cạnh Ninh Sở.

Cũng may Ôn Tư Diên đã đi đến chỗ khác, nếu không có lẽ anh ta sẽ cho rằng tôi đang muốn tiếp cận Ôn Tư Diên cũng nên.

10.

Ninh Sơ nói với tôi, cô ấy cũng muốn mời những người bạn khác.

Nhưng nhà họ Ôn quá cao, cô ấy sợ những người khác đến sẽ không được tự nhiên.

Tôi cười gật đầu, đổi chủ đề, muốn tâm sự chuyện sự nghiệp với cô ấy.

Trước kia chúng tôi không có bối cảnh, không có tài chính, không tìm được việc làm, chỉ có thể tạm thời rửa bát trong KTV.

Bây giờ tôi về hào môn, cô ấy cũng có Ôn Tư Diên làm chỗ dựa, muốn gây dựng sự nghiệp chắc cũng dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng Ninh Sơ lại nghiêm túc nói: “Tạm thời tôi không có kế hoạch gì cả, chỉ muốn ở bên cạnh A Diên, anh ấy có vấn đề về giấc ngủ, chỉ có tôi ở bên cạnh anh ấy mới có thể ngủ được.”

“…”

Là tôi ngây thơ.

Tôi tưởng rằng chủ đề nghiêm túc như kế hoạch sự nghiệp sẽ không dính líu gì đến tình cảm.

Kết quả vẫn bị nhét cho một bát cơm chó đầy ụ.

Càng đáng sợ hơn là, lúc này Ôn Tư Diên đã trò chuyện xong với người khác rồi đi đến đây.

Anh ấy ôm eo Ninh Sơ, dịu dàng hỏi cô ấy: “Em đứng nhiều có mệt không?”

Ninh Sơ cười duyên lắc đầu: “Không mệt, anh vì em làm nhiều như vậy, anh mới là người vất vả.”

Ôn Tư Diên: “Chỉ cần bảo bối vui vẻ là được rồi.”

“…”

Đủ rồi! Mạng của nữ phụ độc ác không phải là mạng sao?

Tại sao lại muốn rải cơm chó trước mặt tôi thế này?

Tôi quay đầu muốn đi, kết quả thiếu chút nữa đâm vào một người.

Là nam phụ ác độc Chu Thành Vũ!

Anh ta thích Ninh Sơ, muốn chen ngang cướp người.

Chỉ đáng tiếc thực lực không bằng Ôn Tư Diên nên đã lôi kéo tôi cùng mình gây chuyện.

Trong cốt truyện gốc, tôi và anh ta cấu kết với nhau làm chuyện xấu, không chỉ một mà rất nhiều lần, còn khiến người khác nghĩ rằng tôi gian díu mập mờ với anh ta.

Cho nên khi anh ta cười giới thiệu bản thân với tôi, tôi vô thức muốn tránh đi.

Ninh Sơ lúc này vẫn chưa biết bộ mặt thật của Chu Thành Vũ, cô ấy thậm chí còn cảm thấy Chu Thành Vũ là người không tệ.

Lúc nói chuyện còn nháy mắt ra hiệu với tôi.

Ý tứ vô cùng rõ ràng: Cố Tuần đối xử với tôi không tốt, tôi có thể tìm tình nhân.

Tôi: “…”

Cho dù muốn tìm tình nhân thì cũng không thể tìm loại mặt người dạ thú như Chu Thành Vũ được.

Nhưng Chu Thành Vũ lại muốn thêm WeChat với tôi.

Tôi đang định nói dối điện thoại hết pin.

Đột nhiên sau lưng xuất hiện một bàn tay kéo tôi lại.

Tôi va vào cơ ngực của người đó, đau đến mức nhíu mày.

Là Cố Tuần.

Anh ta ôm eo tôi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Chu Thành Vũ hỏi: “Làm sao? Muốn đào chân tường trước mặt mọi người thật à?”

(Còn tiếp)