Chương 1 - ĐỊNH NGHĨA VỀ HẠNH PHÚC

[P1/4]

1.

Sau nửa năm bưng đồ rửa bát trong KTV, tôi đột nhiên thức tỉnh.

Tôi nhận ra mình là đang trong một quyển truyện ngọt sủng, hơn nữa còn là nữ phụ độc ác!

Ngày mai tôi sẽ gặp người bố giàu có của mình.

Sau đó bị sắp xếp cho cưới một đàn ông vô cảm, sau đó còn phải chịu bạo lực lạnh trong hôn nhân.

Còn nữ chính gặp nam chính, được cả nhà nam chính cưng chiều lên tận trời.

So sánh mỗi ngày hạnh phúc của nữ chính với mình, tâm lí tôi bắt đầu vặn vẹo, dùng đủ loại thủ đoạn để phá hỏng tình cảm của nam nữ chính.

Cuối cùng tôi bị đưa đến đồn cảnh sát, còn nam nữ chính thì có hai đứa con sinh đôi!

Cmn… Đây là cốt truyện do tác giả trời đánh nào viết vậy?

Có tiền, có thời gian, lại còn có chồng, những ngày tươi đẹp như vậy, tôi đi phá hoại tình cảm nam nữ chính tìm đường ch//ết làm gì chứ?

2.

Dựa theo cốt truyện, đầu tiên tôi được ông bố giàu có nhận về, sau đó lại bị sắp xếp gả cho một người đàn ông vô cảm với mình.

Nhưng trong phần sau của cốt truyện, tôi lựa chọn không tìm đường ch//ết, an tâm sống những ngày tháng an nhàn của mình.

Cố Tuần nói muốn đi gặp ánh trăng sáng của mình, tôi đề xuất anh ta mang theo một bó hoa.

“Cô Tống thích nhất là hoa hồng trắng, đừng mua sai nha.”

Cố Tuần: “?”

Anh ta nghi ngờ cũng đúng, theo thiết lập trong tiểu thuyết, tôi nên ngăn cản anh ta đi gặp Tống Tịnh mới đúng.

Trong quan niệm đạo đức của tôi, kết hôn thì phải chung thủy, không thể trái ôm phải ấp được!

Nhưng đó là trước kia, bây giờ tôi chỉ thích tiền.

Tôi nói với Cố Tuần: “Vì một cuộc sống hòa bình lành mạnh, chúng ta làm một bản cam kết đi, thế nào?”

Cố Tuần: “Cam kết gì?”

“Anh chơi của anh, tôi giữ bí mật giúp anh, mỗi lần như vậy anh trả tiền là được rồi.”

Cố Tuần: “…”

Nhìn khuôn mặt vô cùng kinh ngạc của anh ta, tôi cũng nghi ngờ.

“Không phải trong giới này của các anh đều chơi như vậy sao?”

Hôn nhân là hôn nhân, cũng là lợi ích.

Tình cảm là tình cảm, trong lòng ai mà không có ánh trăng sáng tối này kia chứ.

Cố Tuần im lặng hai giây rồi nói: “Đúng là các kiểu chơi bời sau cưới khá phổ biến, nhưng mở miệng hỏi chồng tiền bịt miệng thì không phổ biến chút nào.”

Tôi chụm hai tay lại: “Người đàn nào có tiền đều đáng tin cả.”

Cố Tuần: “…”

3.

Cố Tuần chân trước vừa đi, nữ chính Ninh Sơ chân sau đã gọi điện thoại cho tôi.

Dựa theo thời gian mà đoán, lúc này cô ấy đang yêu đương với nam chính Ôn Tư Diên.

Cô ấy sẽ nói với tôi Ôn Tư Diên cưng chiều mình thế nào, sau đó thuận miệng hỏi tôi một câu sống thế nào.

Thỉnh thoảng Cố Tuần muốn đến chỗ ánh trăng sáng của mình, theo cốt truyện mà nói, đương nhiên tôi sống không tốt rồi.

Nhưng Ninh Sơ không biết là EQ thấp hay là cố ý, không quan tâm đến tôi thì thôi, ân ái với bạn trai thì ngày càng nhiều.

Tôi đường đường là con gái nhà giàu mà so gì với người ta cũng kém, tôi có thể không tức giận được sao?

Nhưng bây giờ tôi thật sự không tức giận.

Lúc Ninh Sơ hỏi tôi gần đây thế nào, tôi cười trả lời: “Đang dọn hành lí.”

Cô ấy ngạc nhiên: “Sao vậy? Cãi nhau với chồng sao?”

“Mình nào có cãi nhau với anh ấy, mình sắp bay du lịch nước ngoài.”

“Hưởng tuần trăng mật sao?”

“Không phải, mình mình đi.”

Ninh Sơ ồ một tiếng ngạc nhiên, lại nói: “Không phải mới kết hôn là thời điểm ngọt ngào nhất sao, hai người không định sinh con sao?”

“…”

Sinh con cái gì chứ!

Tôi và Cố Tuần có miếng tình cảm nào với nhau sao?

Tôi vội vàng đáp qua loa vài câu với Ninh Sơ rồi cúp điện thoại.

Đợi tiền bịt miệng của Cố Tuần chuyển vào tài khoản, tôi lập tức kéo vali đi thẳng đến sân bay.

Buổi tối Cố Tuần về thấy trong phòng tối đen thì lo lắng gọi điện thoại cho tôi: “Cô đâu rồi?”

“Đang ngắm hoàng hôn ở Maldives.”

Cố Tuần: “???”

4.

Ngày thứ hai ở Maldives, Ninh Sơ và Ôn Tư Diên cũng đến.

Ngoài miệng Ninh Sơ nói là rất nhớ tôi, lâu chưa gặp nhau nên nói nam chính đưa cô ấy đến đây gặp tôi.

Nhưng sao tôi cứ thấy ý của người này là đến khoe khoang nhỉ?

Càng kì quái hơn là rõ ràng cô ấy nói đến để gặp tôi mà suốt cả ngày đều dính lấy Ôn Tư Diên, lúc thì nói tôi cầm cái này, lúc lại gọi tôi cầm cái kia.

Người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng tôi là osin của họ đấy!

Lúc này tôi quyết định chuyển sang nơi khác chơi.

Ninh Sơ lại khiếp sợ: “Cậu dùng nhiều tiền như vậy mà chồng cậu không nói gì sao?”

“Mình và anh ấy là liên hôn, cũng đâu phải anh ấy bao nuôi tôi!”

Có lẽ hai chữ bao nuôi đã đâm trúng lòng tự trọng của Ninh Sơ, sắc mặt cô ấy lập tức tối đi.

Sau khi âm trầm nhìn tôi một cái, cô ấy thấp giọng phun ra một câu: “Chúc cậu đi chơi vui vẻ!”

Đương nhiên tôi sẽ chơi vui rồi, chỉ mong cô ấy đừng có mang nam chính đến trước mặt tôi rải cơm chó là được!

Mặc dù cốt truyện thiết lập tôi là nữ phụ độc ác, nhưng tôi không muốn làm vai phụ của ai cả!

Trâu không muốn uống nước còn nhấn đầu ép uống nữa à?

5.

Chơi đùa ở bên ngoài nửa tháng, Cố Tuần gọi điện thoại cho tôi.

Lần này là vì có bữa tiệc cần chúng tôi tham gia.

Tôi không chút nghĩ ngợi mà đề xuất: “Vậy anh mang cô Tống đi là được! Dù sao anh cũng chỉ cần có bạn gái, cô ấy cũng là nữ nha!”

Cố Tuần: “…”

Sau đó anh ta kiên nhẫn giải thích với tôi, bữa tiệc lần này rất quan trọng, bố mẹ hai bên đều theo dõi, cho nên anh ta chỉ có thể mang tôi đi cùng.

“Vậy thì, hay là anh nói tôi bệnh?”

Tôi còn chưa chơi chán, vẫn chưa muốn về.

Cố Tuần vô cùng bất mãn với thái độ của tôi, anh ta cười lạnh nói: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người thích đẩy chồng ra ngoài như cô đấy, Tân Điềm, cô ngầu thật.”

Tôi ngầu sao? Tôi chỉ cảm thấy đàn ông bọn họ đều như thế thôi mà?

Dựa theo cốt truyện gốc, mỗi lần anh ta đi tìm ánh trăng sáng tôi đều sẽ gây chuyện cãi nhau, sau đó anh ta thấy phiền, đi mấy tháng không về nhà.

Tôi tìm đến chỗ ánh trăng sáng ở, động tay động chân với ánh trăng sáng của anh ta, trong cơn tức giận anh ta cũng động tay với tôi.

Cuối cùng ồn ào đến mức hai nhà chia tay trong sự tức tối, người ngoài cũng được xem trò cười.

Chẳng lẽ đây chính là thứ anh ta muốn?

Tôi nói với Cố Tuần: “Muốn tôi về phối hợp với anh không phải không được, nhưng tôi có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Mấy ngày nữa là sinh nhật bạn tôi, anh đi cùng với tôi, thể hiện tốt chút.”

Sắp đến sinh nhật Ninh Sơ, đến lúc đấy kiểu gì cô ấy cũng gọi tôi, cũng không tránh được mấy cảnh phát cơm chó của hai người họ.

Tôi vốn không có ý định dây dưa với cô ấy, nhưng lúc cùng rửa bát trong KTV, cô ấy từng liều mình giúp tôi một lần.

Coi như là báo ân đi, chỉ cần cô ấy không quá đáng tôi cũng không muốn trở mặt với cô ấy.

(Còn tiếp)