Chương 4 - ĐỊNH NGHĨA VỀ HẠNH PHÚC
[P4/4]
15.
Chuyện xảy ra trong bệnh viện đêm đó truyền ra ngoài, còn lan đến cả chỗ bố mẹ Cố Tuần.
Nhưng lần này hai ông bà không làm như không biết mà dạy dỗ Cố Tuần một trận.
Nguyên nhân rất đơn giản, gần đây tôi rất thân thiết với Ninh Sơ và Ôn Tư Diên.
Nhà họ Cố và nhà họ Tân có thể không quan tâm đến mặt mũi và cảm nhận của tôi, nhưng bọn họ muốn thông qua tôi để móc nối với nhà họ Ôn.
Tôi đặc biệt gọi điện cảm ơn Ninh Sơ.
Sau đó Ninh Sơ nói với tôi, Ôn Tư Diên muốn cầu hôn cô ấy.
“Hôn lễ thì sao?”
“Cũng đang chuẩn bị.”
“Khi nào chọn xong ngày thì nói với mình.”
Ninh Sơ: “Điềm Điềm, mình muốn mời cậu làm phù dâu cho mình.”
Trong truyện gốc, tôi bày trò khiến Ninh Sơ xấu hổ, chọc Ôn Tư Diên nổi giận lôi đình.
Hai nhà Cố Tân vì vậy mà bị liên lụy, sau đó tuột thẳng xuống dốc.
Cho nên về sau Ôn Tư Diên đưa tôi vào t//ù, không có ai đứng ra nói chuyện cho tôi.
May mà tôi thức tỉnh, kịch bản như vậy sẽ không xảy ra.
Lúc Cố Tuần đến, tôi và Ninh Sơ đang trò chuyện vui vẻ.
Không biết là anh ta đi đường không có tiếng động hay là do tôi quá chăm chú nói chuyện, tóm lại, tôi không phát hiện anh ta quay về.
Ninh Sơ hỏi tình hình chúng tôi gần đây.
Tôi bình thản: “Chắc bây giờ anh ta đang ở chỗ Tống Tịnh? Lần trước Tống Tịnh ở bệnh viện tự biên tự diễn giả vờ đáng thương, chắc anh ta đau lòng muốn ch//ết.”
Ninh Sơ: “Cậu cứ để anh ta làm loạn như vậy sao?”
“Mình không muốn quản anh ta, dù sao mấy ngày nữa mình cũng sẽ đi nước ngoài.”
“Hả? Cậu định đi đâu?”
“Nhà mình và nhà họ Cố có hợp tác một dự án ở châu Úc, đoàn đội còn thiếu người, mình đi rèn luyện thêm.”
“Cố Tuần đồng ý sao?”
“Mình không quan tâm anh ta có đồng ý hay không, mình…”
Lời còn chưa dứt, điện thoại đã bị Cố Tuần giật lấy.
Sắc mặt anh ta vô cùng khó coi.
Dường như từ lúc chúng tôi kết hôn đến nay, anh ta chưa từng tươi cười với tôi lần nào.
Cố Tuần cúp điện thoại, nhìn tôi không chớp mắt: “Ai đồng ý cho em đi châu Úc?”
“Bố mẹ tôi và bố mẹ anh đều đồng ý.”
Cố Tuần: “…”
“Trả điện thoại cho tôi.”
Cố Tuần không trả, còn hung dữ nói: “Bọn họ đồng ý nhưng tôi thì không, Tân Điềm, tôi mới là chồng em!”
“Thì sao chứ? Anh có thể ngăn cản tôi được sao?”
“Em thử xem!”
Nói xong ba chữ này, Cố Tuần lấy điện thoại của mình ra, chuẩn bị gọi điện cho bố mẹ tôi.
Trong cuộc giao dịch của hai nhà, nhà tôi ở thế yếu.
Cho nên anh ta biết rõ, nói với bố mẹ tôi, họ nhất định sẽ đặt anh ta lên đầu.
Nhưng lần này thì khác.
Tôi tốt bụng nhắc nhở anh ta: “Chuyện này là Ôn Tư Diên ra mặt đề nghị, bây giờ anh lại vô cớ làm loạn, đây là đang muốn đánh vào mặt Ôn Tư Diên sao?”
Có lẽ Cố Tuần đã giận đến mức mất ý trí, anh ta không còn đủ tỉnh táo để nói chuyện.
“Ôn Tư Diên, Ôn Tư Diên, sao em không trực tiếp nói với bạn mình rằng muốn hai nữ hầu một chồng đi?”
“Bốp!”
Tôi tát thẳng lên mặt Cố Tuần.
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt khó tin.
Đúng vậy, một người không được nhà chồng coi trọng, cũng không có nhà mẹ đẻ chống lưng như tôi lại dám đánh anh ta, đúng là rất khiến người ta khiếp sợ.
Nhưng tôi đã thức tỉnh, tôi cũng không đối nghịch với nam nữ chính.
Không chỉ không đối nghịch, tôi còn xem họ là chỗ dựa, là nguồn cung cấp tài nguyên cho mình.
Tôi nói với Cố Tuần: “Cho dù anh có phá hỏng chuyện tôi sang châu Úc thì tôi cũng có thể để Ninh Sơ giật dây giúp mình tham gia dự án của tập đoàn Ôn thị, đến lúc đó anh còn có thể làm loạn được sao?”
Cố Tuần: “…”
“Bớt quản chuyện bao đồng đi, đi chăm sóc cô Tống của anh đi, sau khi tôi đi hai người càng tự do, như vậy không tốt sao?”
“Tân Điềm!” Cố Tuần không kiềm chế được cơn giận: “Rốt cuộc là em để ý chuyện của tôi và Tống Tịnh hay là em muốn tiếp cận Ôn Tư Diên?”
“Đều không phải.”
“Vậy em muốn gì?”
“Muốn đi làm kiếm tiền nha.”
Mục đích tôi quay lại nhà họ Tân chính là vì tình yêu và tiền bạc.
Đã không được yêu thì không thể mất đi tiền được, đúng không?
Cố Tuần nhìn tôi chằm chằm, không nói thêm lời nào.
Một lúc lâu sau anh ta mới giữ bàn tay đang sắp xếp hành lí của tôi lại, giọng nặng nề: “Em muốn đi làm thì cũng không cần thiết phải ra nước ngoài, công ty nhà em hoặc công ty nhà tôi, chỉ cần em muốn…”
“Cố Tuần.” Tôi ngắt lời anh ta, giọng nói dịu dàng: “Giữa hai chúng ta không có tình cảm, tôi xuất ngoại sẽ cho anh và cô Tống có nhiều thời gian hơn, bản thân tôi cũng sẽ thoải mái, đây là lựa chọn tốt nhất.”
“Đối với tôi không tốt.”
“Tại sao?”
“Tôi không muốn em đi.”
“Hả?”
Cố Tuần nói. Sau đó anh ta nói với tôi, thật ra đêm đó anh ta đã sớm biết Tống Tịnh tự biên tự diễn, nhưng anh ta không thể lập tức tiếp nhận được việc Tống Tịnh là người như vậy, cho nên mấy ngày nay vẫn ở ngoài mượn rư//ợu giải sầu.
Nhưng càng uống, người mà anh ta nhớ đến là tôi.
Thậm chí Cố Tuần còn nói: “Tân Điềm, chúng ta thử xem sao.”
“Thử… cái gì?”
“Thử vun đắp tình cảm.”
“…”
Vun đắp cái đầu nhà anh!
Tôi vất vả lắm mới thoát khỏi kết thúc ban đầu, đi một vòng lớn như vậy lại trở về điểm xuất phát sao?
Anh ta có thể đảm bảo mình sẽ hoàn toàn cắt đứt với Tống Tịnh? Có thể đảm bảo sau này sẽ vĩnh viễn không còn xuất hiện người thứ ba nào khác?
Cho dù anh ta có đảm bảo thì tôi cũng không dám tin!
Tình yêu rất không đáng tin, tôi chỉ thích quyết định dứt khoát, chia tay nhanh gọn.
16.
Ngày tôi xuất ngoại, Ninh Sơ đến tiễn tôi đi.
Cô ấy nói Ôn Tư Diên gần đây đang bận chuẩn bị hôn lễ nên không đi cùng.
“Điềm Điềm, vậy sau này cậu có còn quay lại làm phù dâu cho mình không?”
“Sẽ.”
“Cậu cứ đi như vậy sao?” Ninh Sơ nói, nhìn xung quanh một vòng.
Tôi biết cô ấy đang tìm Cố Tuần.
Đêm khuya ngày hôm trước, Cố Tuần uống say chạy đến nhà họ Ôn tìm cô ấy, hỏi cô ấy có biết tôi thích Ôn Tư Diên không.
Ninh Sơ giật mình, vội vàng gọi điện thoại cho tôi.
Là tôi đi đón Cố Tuần về.
Nhưng trước khi rời khỏi nhà họ Ôn, Cố Tuần mượn rư//ợu phát điên.
Anh ta lúc thì nói tôi thích Ôn Tư Diên, lúc sau lại nói mình thích tôi.
Đối với vế trước, Ninh Sơ đương nhiên sẽ không tin.
Dù sao mỗi lần tôi và Ôn Tư Diên gặp mặt đều có cô ấy ở bên cạnh, tôi và Ôn Tư Diên cũng không có trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Nhưng đối với vế sau, Ninh Sơ lại tin.
Cô ấy nói: “Dù sao cậu và Cố Tuần cũng kết hôn một thời gian, cùng nhau ở chung một nhà, cậu bao dung cho anh ta là một chuyện, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày cũng chăm sóc anh ta rất tốt, anh ta thích cậu cũng là chuyện bình thường.”
Bình thường sao?
Nếu như dựa theo hướng đi của cốt truyện cũ, lúc này Cố Tuần đã đến giai đoạn chán ghét tôi đến cực điểm.
Là vì tôi sau khi thức tỉnh đã không quan tâm đến anh ta, hoàn toàn trái ngược với những gì nên xảy ra nên mới khiến anh ta cảm thấy mới mẻ.
Anh ta cho rằng tôi sẽ như dây leo phụ thuộc vào anh ta, sẽ vĩnh viễn nằm trong sự khống chế của anh ta.
Nhưng tôi của bây giờ muốn cao chạy xa bay.
Cố Tuần đối với tôi chưa chắc là tình yêu, chỉ là đúng lúc anh ta phát hiện Tống Tịnh không tốt như những gì mình nghĩ nên mới quay đầu dựa dẫm vào tôi, muốn tìm sự an ủi từ tôi, nhưng tôi không cho.
Càng không có được, anh ta càng không cam tâm.
Chỉ như vậy thôi.
17.
Lúc qua cổng an ninh, tôi có nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa.
Hình như là Cố Tuần.
Nhưng tôi không muốn quay đầu nhìn kĩ.
Có phải anh ta hay không không quan trọng, tôi chỉ muốn đi đến mảnh đất mình muốn đến.
“…”
Sau khi đến châu Úc, cuộc sống của tôi gần như bị công việc chiếm hết.
Thỉnh thoảng tôi sẽ nhận được tin nhắn từ Cố Tuần, anh ta hỏi tôi đồ trong nhà để ở đâu.
Lúc đó tôi mới giật mình, tôi và anh ta vẫn chưa ly hôn.
Thật ra đêm trước khi xuất ngoại tôi đã từng nhắc đến chuyện này.
Cố Tuần không đồng ý.
Anh ta nhìn trong nhà dọn dẹp sạch sẽ, nhìn tôi đã chuẩn bị hết mọi thứ cho anh ta, đột nhiên cảm thấy không nỡ để tôi đi.
Phần lớn ai cũng như vậy.
Dù không yêu một người nhưng đã từng chiếm được lợi ích từ người đó, đã quen với sự hiện diện của người đó thì sẽ không nỡ để họ đi.
Tôi không quan tâm đến sự níu kéo của Cố Tuần, cũng không tin câu nói thích tôi của anh ta.
Sự thật chứng minh, rời đi là lựa chọn chính xác.
Trong nửa năm không gặp nhau, nỗi nhớ Cố Tuần dành cho tôi chỉ tăng chứ không giảm.
Nếu như đêm đó tôi mềm lòng ở lại, có lẽ bây giờ chúng tôi nhìn nhau thôi cũng ghét.
“…”
Gặp lại Cố Tuần là vào hôn lễ của Ninh Sơ và Ôn Tư Diên.
Bên cạnh anh ta không có Tống Tịnh, một mình lẻ loi đứng cuối hành lang.
Đợi tôi đi qua, anh ta lên tiếng hỏi tôi: “Em về khi nào vậy?”
Biết rõ còn cố hỏi.
Anh ta biết tôi sẽ về tham gia hôn lễ của Ninh Sơ, đã sớm nghe ngóng chuyến bay của tôi ở chỗ Ninh Sơ tám trăm lần.
Tối hôm qua, chiếc xe đi từ sân bay về cùng với tôi là của anh ta.
“Cố Tuần, chúng ta nói chuyện đi.”
“Được.”
18.
Nửa năm tôi rời đi, Cố Tuần đã dần ngừng liên lạc với Tống Tịnh.
Nghe nói Tống Tịnh đến nhà họ Cố tìm anh ta mấy lần, Cố Tuần đều tránh không gặp.
Bố mẹ Cố Tuần sẽ nói những chuyện này cho tôi biết, là vì công việc của tôi ở bên châu Úc ngày càng phát triển.
Ngoài dự án hai nhà hợp tác tiến triển rất thuận lợi ra, tôi còn tham gia dự án của tập đoàn Ôn thị ở châu Úc.
Bây giờ tôi không còn là nữ phụ độc ác trong truyện nữa, tôi là bạn tốt của nam nữ chính, là người lợi dụng tài nguyên của họ để thành công.
Nhà họ Tân và nhà họ Cố đã không thể kiểm soát tôi được nữa.
Bọn họ cũng không biết, tôi đã xin vĩnh viễn ở lại nơi đó.
Sau khi nói những chuyện này cho Cố Tuần, anh ta ngẩn ra một lúc lâu rồi mới khó khăn hỏi một câu: “Em sẽ không quay về nữa sao?”
“Ừm.”
“Vậy còn tôi thì sao?”
“Anh?” Tôi nghiêng đầu cười với anh ta, lại nói kết thúc lúc đầu cho anh ta nghe.
“Chúng ta vốn dĩ sẽ chia tay trong sự xấu hổ của hai bên, thậm chí còn mong đối phương ch//ết đi, tôi cố gắng thay đổi kết thúc, được như ngày hôm nay tôi đã rất hài lòng rồi.”
Cố Tuần lắc đầu: “Tôi sẽ không đánh em.”
Hiện tại đương nhiên anh ta sẽ không.
Những lời tôi nói có lẽ anh ta cũng không tin.
Nhưng đều không quan trọng.
“Cố Tuần, ngày mai chúng ta ly hôn đi.”
“Tôi không đồng ý.”
“Anh không đồng ý cũng vô dụng, sau khi hôn lễ của Ninh Sơ kết thúc, tôi sẽ về châu Úc, sau này sẽ không quay về nữa, quan hệ vợ chồng của chúng ta tồn tại hay không tồn tại cũng không có gì khác nhau.”
“Đã không có gì khác thì sao em lại nhất định muốn ly hôn?”
“Cho anh tự do.”
Cố Tuần tức giận cười lạnh: “Rốt cuộc là cho tôi tự do hay là em muốn tự do?”
“Tôi cũng muốn tự do, cho nên anh giúp tôi hoàn thành tâm nguyện này đi, được không?”
Có lẽ khi nói câu này giọng tôi quá thành thật, cơn giận của Cố Tuần lập tức bị dập.
Trong lòng anh ta rất khó chịu nhưng lại không thể nổi giận.
Tôi nhìn thẳng anh ta: “Ngày mai đi ly hôn, được không?”
Chuyện đến nước này, Cố Tuần là người hiểu rõ hơn bất kì ai.
Tôi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với anh ta cũng không phải là đang cầu xin mà chỉ là muốn một kết thúc cuối cùng mà thôi.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Cố Tuần cũng nói: “Được.”
Anh ta đồng ý ly hôn trong hòa bình.
Tôi mỉm cười đưa tay ra: “Vậy chúc chúng ta ly hôn vui vẻ.”
Cố Tuần cũng cười hỏi lại: “Sau ly hôn chúng ta vẫn là bạn chứ? Tôi đến châu Úc có thể tìm em ăn bữa cơm không?”
“Có thể nha.”
Chuyện sau này ai biết sẽ như thế nào chứ?
Tôi đã đi một vòng lớn để sắp xếp lại cuộc sống của chính mình, bây giờ tôi chỉ muốn dốc toàn tâm ý đi đường bằng phẳng mà thôi.
[Hết]