Chương 9 - Diêm Vương Không Nhớ
Ánh mắt hắn bỗng lóe lên
một tia sáng lạnh như lưỡi kiếm, mang theo sức mạnh xuyên thủng không gian.
“Vận mệnh… chưa từng thuộc về ngươi.”
Một tiếng rung động trầm thấp vang vọng khắp đại điện, tựa như quy tắc hỗn loạn đang rạn vỡ.
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt sâu hút nhìn thẳng vào tôi:
“Ngươi còn chưa hiểu… trò chơi thực sự… chỉ vừa bắt đầu.”
“Ngươi chưa kết thúc đâu… Phương Nhất.”
Tim tôi chợt siết chặt, một cơn lạnh buốt như băng giá tràn thẳng vào lòng ngực.
Thế giới trước mắt đột nhiên mờ nhòe,
như có lớp sương đen dày đặc che phủ tất cả.
Áp lực vô hình tràn xuống, tựa như hàng ngàn ngọn núi đè nặng lên linh hồn tôi.
Cơ thể run rẩy trong vô thức,
nhưng tôi siết chặt nắm tay,
ép mình phải đứng vững,
không để bản thân sụp đổ ngay lúc này.
“Ngươi… rốt cuộc là ai?”
Lần này, giọng tôi không còn mạnh mẽ, ẩn giấu trong đó là một tia căng thẳng không thể che giấu.
Người đàn ông ấy bước tới gần, mỗi bước chân rơi xuống
tựa như đập thẳng vào lồng ngực tôi.
Không khí quanh hắn như trở nên đặc quánh,
mang theo một uy áp lạnh buốt
khiến từng sợi thần kinh trên cơ thể tôi căng lên như dây cung.
Đôi mắt hắn — sâu thẳm, u tối, ẩn giấu dòng chảy hỗn loạn khó dò như thể hắn nhìn xuyên thấu toàn bộ linh hồn tôi.
Hắn dừng lại trước mặt tôi,
khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo:
“Ngươi nghĩ… với sức mạnh hiện tại ngươi đã đủ sức thống lĩnh Âm Ty?”
Giọng hắn nhẹ như gió,
nhưng từng chữ lại như tiếng búa nện thẳng vào tim:
“Ngươi sai rồi, Phương Nhất.”
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua khắp đại điện âm u trước khi quay lại nhìn thẳng vào tôi:
“Thứ ngươi không biết… là ngay khi khoác lên mình quyền lực này,
ngươi đã bước vào một ván cờ
lớn hơn mọi thứ mà ngươi từng tưởng tượng.”
Tôi sững người, cảm giác một cơn lạnh lẽo từ sống lưng trườn thẳng lên gáy.
“Ván… cờ?” Tôi khẽ thì thầm, giọng lạc đi: “Ta chỉ là…
…chỉ là…”
“Chỉ là một quân cờ.”
Hắn cắt ngang lời tôi,
giọng lạnh như sắt,
không một tia thương cảm:
“Ngươi tưởng mình đã nắm giữ sinh tử.
Nhưng sự thật là…
ngươi chỉ là công cụ.”
Một khoảng lặng đè nén đến ngạt thở.
“Ngay cả khi đã chết,
…ngươi vẫn bị sắp đặt, thao túng bởi những kẻ đứng sau bức màn.”
Cả cơ thể tôi cứng đờ.
Một luồng hoảng loạn cuộn trào trong lồng ngực, như lửa và băng quấn lấy nhau khiến tôi nghẹt thở.
Tôi hiểu… nơi này, quyền lực không đơn thuần
là nắm sinh tử.
Ở đây, quyền lực là một vòng xoáy khổng lồ…
nuốt trọn tất cả những kẻ dám đặt chân lên bàn cờ.
“Ngươi…
muốn nói gì?”
Tôi nghiến chặt răng, gắng giữ giọng thật bình tĩnh, dù từng cơ bắp trên người đang căng chặt.
Hắn không trả lời ngay.
Chỉ lặng lẽ xoay người, bước vài bước, rồi giơ tay lên, chỉ thẳng về phía sâu nhất của đại điện.
“Ngươi đã đứng trên bàn cờ của vận mệnh.”
Hắn khẽ nhắm mắt, giọng như vang lên từ tầng sâu nhất của địa phủ:
“Nhưng người chơi thực sự… vẫn đang chờ ngươi lật mở quân bài cuối cùng.”
BÙM!
Cửa đại điện đột nhiên bị xé tung, âm thanh long trời lở đất vang vọng.
Một cơn gió lạnh thấu xương quét vào từ khoảng không bên ngoài,
mang theo tiếng gào thét của hàng vạn oán linh.
Không khí xoắn lại, âm khí cuộn trào, cả không gian bắt đầu rung chuyển.
Tôi chưa kịp định thần thì tầm nhìn méo mó dữ dội, như có vô số lớp không gian bị xé ra,
kéo tôi rơi thẳng xuống một vực sâu đen tối vô tận.
“Không!”
Tôi hét lên, muốn lùi lại, nhưng phát hiện —
Cơ thể tôi không còn nghe theo mệnh lệnh.
Tôi… đang bị kéo vào một hắc vực không đáy.
Người đàn ông trước mắt đột ngột xuất hiện ngay trước mặt tôi, ánh mắt lạnh lẽo, cao ngạo, tựa như đang đứng trên đỉnh vực,
nhìn xuống tôi từ một chiều không gian khác.
“Ngươi tưởng…chỉ vì nắm giữ sinh tử, ngươi có thể vượt thoát tất cả sao?”
Giọng hắn trầm thấp, từng chữ như xuyên thủng lồng ngực tôi,
vang vọng như tiếng chuông tang ngân dài:
“Ngươi sai rồi, Phương Nhất.
Ngươi… chẳng qua chỉ là một quân cờ nhỏ bé trong ván cờ khổng lồ của Âm Ty.
Và tất cả những điều này… từ khoảnh khắc ngươi chết, đã được định sẵn.”
“Ngươi…”
Tôi mở miệng, nhưng cổ họng khô khốc, tiếng nói vỡ vụn như gió vụt qua tai.
Kinh hoàng.
Chấn động.
Một lớp sương đen mờ dày đặc tràn vào từng khe hở trong tâm trí,
khiến trái tim tôi như rơi xuống vực sâu.
Hắn khẽ nhếch môi, một nụ cười tinh quái, lạnh lẽo, rồi chậm rãi giơ ngón tay trỏ lên,
chỉ thẳng về phía bầu trời u tối.
Ngay khoảnh khắc ấy —
ẦM!
Một luồng sáng trắng rực rỡ xé rách màn đêm, lao thẳng xuống như lưỡi kiếm thần thánh.
Tôi cảm thấy toàn thân mình bị khóa chặt bởi một sức mạnh vô hình, nặng đến mức không thể hít thở,
dù chỉ một nhịp.
“Ngươi… hiểu ra rồi chứ?”
Giọng hắn vang vọng khắp không gian,
lạnh lẽo, xa xăm, như vọng về từ tầng sâu nhất của địa phủ:
“Cái chết của ngươi… chưa từng là kết thúc.”
“Nó chỉ là khởi đầu của một ván cờ lớn hơn ngươi tưởng.”
Tim tôi đập thình thịch, như muốn phá tan lồng ngực.
Tôi mở miệng, giọng run rẩy:
“Ngươi… ý ngươi là… ngay cả vị trí Diêm Vương… cũng chỉ là…”
“Một quân cờ khác.”
Hắn lạnh lùng cắt ngang lời tôi,
giọng vang vọng tựa tiếng trống trận cổ xưa:
“Ngươi tưởng rằng trở thành tân Chấp Pháp Giả,
nắm giữ luân hồi sinh tử…nghĩa là thoát khỏi vận mệnh?”
Một tiếng cười nhạt vang lên,
lạnh đến mức như cắt xuyên gân cốt:
“Ngươi chưa bao giờ có quyền kiểm soát…
Ngươi chỉ là một quân cờ mới trong ván cờ của ta.”
Lời hắn giống như búa giáng xuống đáy tim,
làm tôi choáng váng, ý thức chao đảo.
Tôi… không cam lòng.
“Ngươi… rốt cuộc muốn nói gì?”
Tôi nghiến răng, mỗi chữ thốt ra như xé rách cả cổ họng.
Hắn im lặng.{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}
Một khoảnh khắc tĩnh lặng đến đáng sợ bao trùm toàn bộ đại điện.
Rồi hắn xoay người, giơ bàn tay lên, chỉ về phía tầng sâu u ám nhất của Âm Ty.
“Ngươi đã bước vào bàn cờ… nhưng người chơi thực sự vẫn chưa lộ diện.”
Ánh mắt hắn lóe lên tia sáng kỳ dị, giọng hắn thấp đến mức giống như thì thầm sát bên tai tôi:
“Muốn tìm ra sự thật…thì theo ta xuống vực.”
Ngay khoảnh khắc hắn nói xong —
ẦM!!!
Cánh đại môn Âm Ty bị một luồng sức mạnh vô hình xé tung, một cơn gió đen như mực
quét thẳng vào điện, mang theo tiếng gào thét của hàng vạn oán hồn.
Không gian chấn động dữ dội, mặt đất dưới chân tôi nứt ra vô số khe hở,
khí tức tối tăm phun trào như dòng thác hắc ám.
Tôi muốn lùi lại — nhưng phát hiện cơ thể không còn nghe theo mệnh lệnh.
Một lực lượng khủng khiếp từ dưới lòng đất xông thẳng lên,
quấn chặt lấy tôi như vô số xiềng xích lạnh buốt.
“Không…!”
Tiếng hét của tôi tan biến vào bóng đêm cuồn cuộn, khi ý thức bị kéo xuống một vực sâu vô tận.
Tôi cảm giác một nguồn sức mạnh khủng khiếp
tựa xiềng xích vô hình quấn chặt lấy cơ thể, trói buộc từng hơi thở,
khóa chặt từng mạch máu.
Không khí xung quanh méo mó, xoắn vặn, khung cảnh trước mắt bị bóp nát như thể
một bàn tay khổng lồ đang siết chặt thế giới này trong lòng bàn tay.
Tôi không thể cử động.
Ngay cả việc hít thở cũng trở thành một cực hình tàn nhẫn.
“Ngươi có biết không…?”
Giọng nói trầm thấp của hắn vang vọng khắp hư không, tựa như tiếng sấm rền vọng từ tận đáy cõi chết:
“Ngươi chết… là vì một niệm sai lầm.”
Từng chữ hắn nói
tựa như găm thẳng vào xương tủy tôi.
“Nhưng… cái chết chỉ là một phần trong an bài của số mệnh.”
Hắn bước lên một bước, khí tức nặng tựa vạn trượng núi,
đè ép cả không gian thành tĩnh mịch tuyệt đối:
“Ngươi tưởng rằng mình đã thoát khỏi Âm Ty,
ngồi vào ngôi vị Diêm Vương, nắm giữ sinh tử…”
Khoé môi hắn nhếch lên
một đường cong lạnh lẽo:
“Ngươi sai rồi, Phương Nhất.”
Cái tên tôi thốt ra từ môi hắn,
mang theo một tầng giễu cợt sắc bén như dao lạnh.
Từng nỗ lực của tôi, từng vết thương, từng trận chiến giành lấy tự do…
trong một câu nói này đều bị nghiền nát thành trò cười.
“Ngươi đã rơi vào một ván cờ lớn hơn bản thân ngươi.”
Giọng hắn tựa như tiếng phán quyết,
đâm thẳng vào tim tôi:
“Và kết cục của ván cờ này… đã được định sẵn từ lâu.”
“Ngươi nghĩ có thể đảo ngược số mệnh?”
“Ngươi nghĩ có thể trở thành chủ nhân của tất cả?”
Hắn dừng lại, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh như lưỡi kiếm:
“Nhưng trong vòng luân hồi… ngươi chỉ là một quân cờ.”
“Dù ngươi làm nhiều đến đâu… dù ngươi phản kháng thế nào…vận mệnh không bao giờ thuộc về ngươi.”
Tôi run rẩy, khóe môi mấp máy nhưng không thốt nổi một lời.
Tôi siết chặt nắm tay, khó nhọc lắm mới rít qua kẽ răng:
“Ngươi… rốt cuộc là ai?
Tại sao… lại làm vậy với ta?!