Chương 10 - Diêm Vương Không Nhớ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Hắn bật cười.

Một tràng cười lạnh lẽo, không chút nhiệt độ,

như thể đang xé toạc sự tuyệt vọng của tôi thành mảnh vụn.

“Ta là ai ư?”

Ánh mắt hắn sâu như vực, trong đáy mắt lấp lánh ánh sáng kỳ lạ,

giống như đang xuyên thấu toàn bộ thời gian và không gian.

“Phương Nhất…”

“Trong mắt ta… ngay cả Diêm Vương cũng chỉ là một con rối rách nát.”

Tim tôi chợt siết lại, một cơn lạnh lẽo tàn bạo xuyên thẳng vào huyết mạch.

Toàn bộ những gì tôi biết, tất cả những gì tôi tin tưởng —

Là một lời nói dối.

Lâm Việt… ngôi vị Diêm Vương…

quyền lực tôi tưởng rằng mình nắm giữ… tất cả… chỉ là một phần của ván cờ hắn dựng lên.

Tôi chết hai năm trước — thậm chí… cái chết đó cũng chỉ là một quân bài được đặt xuống để dẫn tôi tới giây phút này.

“Ngươi… rốt cuộc là thứ gì?”

Tiếng hét của tôi vang vọng, mang theo sự phẫn nộ lẫn tuyệt vọng.

Hắn không trả lời ngay.

Chỉ từng bước tiến gần, bàn tay giơ lên, nhẹ nhàng chạm vào trán tôi.

ẦM!

Trong khoảnh khắc ấy, một làn sóng ý thức khổng lồ

như thủy triều vỡ đập, tràn thẳng vào não tôi.

Tôi không kịp phản ứng — tất cả ký ức bị mở tung như lật một quyển kinh thiên.

Trước mắt tôi, những mảnh hình ảnh chớp loé điên cuồng:

Từng khoảnh khắc sinh ly tử biệt.

Những âm mưu trong Âm Ty.

Những dòng chảy quyền lực và phản bội.

Và giây phút tôi chết đi hai năm trước —

Tất cả… ghép lại thành một ván cờ khổng lồ.

Một mê cung định mệnh từ lâu đã được bày sẵn mà tôi không hề hay biết.

“Ta… không phải con người.”

Giọng hắn vang vọng, mang theo sự kiêu ngạo lạnh lẽo:

“Các ngươi — những sinh linh bé nhỏ ở Dương Gian — vĩnh viễn không thể hiểu nổi

bản chất thật sự của chúng ta.”

Đột nhiên, ý thức tôi chấn động dữ dội.

Một cơn choáng váng mãnh liệt ập đến,

khung cảnh trước mắt vỡ vụn thành từng mảnh sáng,

rồi hóa thành hư vô.

Trong khoảnh khắc đó,

tôi cảm giác như đang bị cuốn xuyên qua vô tận không gian và thời gian,

rơi vào một dòng chảy hỗn loạn

không có điểm khởi đầu

cũng chẳng thấy điểm kết thúc.

Trong bóng tối mênh mông ấy,

tôi thấy… vô số “tôi” khác.

Họ đứng ở những không gian khác nhau,

khuôn mặt giống tôi như đúc,

nhưng ánh mắt đầy những cảm xúc xa lạ:

sợ hãi, tuyệt vọng, thù hận, oán trách…

Tôi thấy chính mình

trong hàng trăm, hàng nghìn cái chết,

mỗi một kiếp số

đều chìm sâu trong máu và tiếng gào thét.

Tôi thấy những con đường tôi từng bước qua ở Âm Ty,

những khoảnh khắc sinh tử,

những người tôi từng yêu,

từng mất…

tất cả giao thoa vào nhau

như một tấm lưới khổng lồ

được dệt từ ký ức của vô số linh hồn.

Tất cả những điều đó,

tất cả những con người đó,

tất cả những cái chết đó…

đều bị cuốn xoáy vào một vòng xoáy vận mệnh khổng lồ.

“Tất cả các ngươi…”

Giọng hắn vang lên,

thấp trầm như tiếng trống tang vĩnh hằng

đập vào đáy linh hồn tôi:

“Tất cả những cái chết của các ngươi

…đều là sự an bài của số mệnh.”

Tôi run lên,

trong ngực như bị bóp nghẹt.

Hắn tiếp tục,

giọng như gió lạnh từ vực sâu phả ra:

“Dù các ngươi có phản kháng…

…dù các ngươi có giãy giụa…

Cũng không thể thoát khỏi vòng luân hồi này.”

Một khoảng lặng phủ xuống.

Rồi hắn khẽ bật cười,

một nụ cười lạnh lẽo, bí hiểm:

“Giống như ngươi hiện tại vậy,

Phương Nhất.”

“Sự an bài của số mệnh…”

Tôi lẩm bẩm, giọng run run, ánh mắt mất đi tiêu cự.

Cuối cùng… tôi bắt đầu hiểu ra điều gì đó.

“Đúng vậy.”

Hắn bước một bước, mỗi bước khiến không gian xung quanh rung chuyển:

“Số mệnh.”

Ánh mắt hắn lóe lên tia sáng tà dị, nụ cười nở rộng,

khóe môi cong lên như một lưỡi dao sắc lạnh:

“Ngươi… chính là một phần trong kế hoạch phục sinh của ta.”

Giọng hắn chậm rãi, mỗi chữ rơi xuống

như một đòn sấm sét bổ thẳng vào tâm trí tôi:

“Tất cả những cái chết… mọi luân hồi…

tất cả những con rối trong ván cờ này…đều là sắp đặt của ta.”

Tôi đờ người, ý nghĩ tan rã thành từng mảnh nhỏ.

Ký ức của tôi, từng mảnh một

như bị xé ra khỏi cơ thể, bay tán loạn trong hư vô.

Một cảm giác mất phương hướng cuộn trào trong lồng ngực,

tựa như tôi đã biến thành một mảnh giấy vụn bị cuốn vào bão tố định mệnh.

“Và ngươi, Phương Nhất…”

Hắn tiến thêm một bước, giọng thấp hơn, nhưng mang theo sát khí lạnh lẽo:

“Ngươi chính là quân cờ mấu chốt

để mở ra kết cục cuối cùng của ván cờ này.”

Mắt tôi tối sầm, tất cả xung quanh bị nuốt vào bóng đêm đặc quánh. Ý thức như bị cắt thành hàng vạn mảnh nhỏ,

không thể tập hợp lại thành một chỉnh thể.

Tôi cố mở miệng,

nhưng không thể phát ra tiếng nào.

“Ngươi có thể chọn… tiếp tục giãy giụa.”

Giọng hắn vang vọng trong hư không, lạnh nhạt, không chút cảm xúc:

“Ngươi có thể tiếp tục phản kháng…

nhưng… kết cục cuối cùng…”

Hắn cúi đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười chết chóc:

“Sẽ không bao giờ thay đổi.”

Một làn băng giá từ sâu trong trái tim tràn ra, len lỏi qua từng thớ thịt, nuốt chửng mọi cảm giác.

Tôi run rẩy, nhưng cơ thể hoàn toàn không thể động đậy.

Nỗi bất lực đè nặng, biến tôi thành một con rối bị kéo dây.

“Ta sẽ khiến ngươi hiểu rõ…”

Giọng hắn càng lúc càng xa, như vọng ra từ một vực sâu vô tận:

“Phía sau tất cả… số mệnh… mới là thứ quyền lực tối cao nhất.”

Và rồi, âm thanh ấy biến mất.

Mọi thứ trở về tĩnh lặng.

Tựa như thời gian ngừng trôi.

Tôi khẽ nhắm mắt lại,

không còn muốn phản kháng,

không còn muốn vùng vẫy nữa.

Bởi vì…

đến cuối cùng, tôi đã hiểu —

Trong ván cờ này…

tôi chưa từng có cơ hội chiến thắng.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy —

ẦM!

Một luồng sáng rực rỡ

xé toạc màn đêm vô tận,

chiếu rọi khắp bốn phương.

Bóng tối vặn vẹo của Âm Ty

biến mất trong chớp mắt,

thay vào đó

là một khoảng trắng vô tận…

tựa như tôi được

ném vào một thế giới nguyên sơ

chưa từng bị vấy bẩn bởi dục vọng hay oán niệm.

Cơ thể tôi đột nhiên nhẹ bẫng,

giống như bị một sức mạnh vô hình

kéo khỏi vực sâu vô tận,

bay vút lên cao,

bỏ lại tất cả gông xiềng và bóng tối bên dưới.

Cảm giác nghẹt thở và đè nén

tan biến không còn dấu vết.

Thay vào đó…

một thứ tự do

chưa từng có bao giờ

tràn vào lồng ngực tôi.

Tôi không còn thấy sợ hãi.

Không còn thấy đau đớn.

Chỉ còn…

ánh sáng.

Ánh sáng ấy

mỗi lúc một rực rỡ,

mỗi lúc một chói lòa,

cho đến khi

tôi hoàn toàn bị nhấn chìm trong nó.

Và ngay tại tâm điểm của thứ ánh sáng ấy…

tôi nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Lâm Việt.

Nhưng lần này, anh không còn là Diêm Vương lạnh lùng,

không còn ánh mắt xa cách như băng, không còn gương mặt vô cảm phủ đầy bóng tối.

Anh đứng đó, khẽ mỉm cười, nụ cười ấm áp và dịu dàng, giống như những ngày xưa rất xa

mà tôi đã từng đánh mất.

Anh đưa tay về phía tôi, bàn tay ấy ấm nóng, vững vàng,

kéo tôi vào một cái ôm đầy dịu dàng và an yên.

“Cuối cùng… ngươi cũng đã hiểu rồi.”

Giọng Lâm Việt trầm thấp, như gió khẽ chạm vào mặt hồ phẳng lặng.

Ánh mắt anh ngập tràn một thứ tình cảm sâu thẳm:

“Ván cờ này… kẻ chiến thắng cuối cùng

không phải số mệnh…”

Anh mỉm cười, khẽ gọi tên tôi:

“Mà là ngươi, Phương Nhất.

Tôi khựng lại, trái tim đập mạnh một nhịp,

trong lồng ngực trào lên một cảm xúc khó diễn tả thành lời.

Hóa ra… tất cả.

Tất cả những trò chơi, những thử thách, những đau khổ tưởng chừng vô nghĩa…

Đằng sau đó, đều là Lâm Việt.

Anh không hề phản bội tôi.

Anh chưa từng rời bỏ tôi.

Chỉ là… anh vẫn luôn đứng phía sau,

âm thầm dựng nên cả ván cờ này, chỉ để dẫn tôi bước ra khỏi xiềng xích của chính mình.

“Ngươi không còn là quân cờ nữa.”

Lâm Việt khẽ mỉm cười, ánh mắt sâu như trời đêm, nhưng đầy tự hào:

“Ngươi… là chủ nhân của ván cờ này.”

Lời nói ấy giống như một dòng suối trong mát chảy vào trái tim tôi.

Một sức mạnh dịu dàng trỗi dậy từ nơi sâu thẳm linh hồn.

Tôi không còn là linh hồn vất vưởng đang tìm đường siêu thoát.

Tôi không còn là quân cờ bị vận mệnh bày biện và thao túng.

Tôi… là kẻ định đoạt vận mệnh của chính mình.

Tôi khẽ bật cười.

Nụ cười nhẹ như gió xuân nhưng chứa đựng tất cả tự do và kiêu hãnh.

Đây… là khoảnh khắc tôi giải thoát.

Khoảnh khắc tôi thật sự được sống.

Ván cờ kéo dài bao kiếp số này… cuối cùng, khép lại tại đây.

[HOÀN]

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)