Chương 8 - Diêm Vương Không Nhớ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lâm Việt khẽ cong khóe môi, một nụ cười nhẹ và mơ hồ, nhưng trong ánh mắt

lại ẩn chứa hàng ngàn cung bậc cảm xúc đan xen.

“Ngươi… đã làm rất tốt, Phương Nhất.”

“Ngươi đã vượt qua chính mình.

Ngươi không còn là cô gái yếu đuối …bị giam cầm trong quá khứ nữa.”

Anh dừng lại, ánh mắt vụt lóe lên một tia sáng phức tạp,

như một bí mật nặng nề đang đè ép nơi đáy tim.

“Nhưng… ngươi đã thật sự sẵn sàng chưa?”

Tôi khẽ cau mày, tim đập mạnh hơn một nhịp:

“Sẵn sàng… cho điều gì?”

Lâm Việt không trả lời ngay.

Anh bước chậm về phía trước, một tay khẽ vung trong không trung.

Ngay lập tức, không gian quanh tôi chấn động dữ dội.

Ánh sáng tan vỡ, bóng tối bị xé thành từng mảnh, cả thế giới như bị bóc tách lớp mặt nạ thật sự.

Trong khoảnh khắc ấy,

khung cảnh trước mắt tôi biến đổi hoàn toàn.

Tôi đứng giữa một đại điện cổ xưa.

Những cột đá khổng lồ khắc đầy ký hiệu cổ ngữ tỏa ra ánh vàng,

trên trần cao là trận pháp xoáy tròn đang chậm rãi chuyển động,

phát ra tiếng ngân vang trầm đục giống như tiếng thì thầm của vô số linh hồn.

Bốn phía lơ lửng những dòng ký hiệu sáng rực, xoay quanh như dòng sông định mệnh.

Phía trước, trên bệ cao chạm khắc hoa văn cổ kính,

một người đàn ông khoác long bào rực rỡ ánh vàng, ngồi uy nghi trên ngai.

Khuôn mặt hắn nghiêm nghị, cứng như đá, đôi mắt sâu tựa trời cao xa thẳm,

khí thế tựa như thần minh giáng thế.

Tôi sững sờ, hơi thở khựng lại trong lồng ngực:

“Đây… là…?”

Một thoáng lạnh lẽo lan dọc sống lưng, ý nghĩ trong đầu tôi vang lên như sấm đánh ngang tai:

“Chẳng lẽ… đây là tầng thử thách cao nhất?”

“Đây là lựa chọn cuối cùng của ngươi.”

Giọng Lâm Việt vang lên phía sau,

trầm thấp, bình thản,

nhưng mỗi chữ rơi xuống

đều như trọng lực ngàn cân đè lên trái tim tôi.

“Ngươi đã phá vỡ xiềng xích của Âm Ty, đạt được tư cách chuyển thế.”

Anh dừng một nhịp,

ánh mắt sâu như vực thẳm:

“Ngươi có thể chọn trọng sinh,

bắt đầu lại một kiếp người,

tiếp tục những gì còn dang dở…

Hoặc… chọn trở thành một trong những người chấp pháp của Âm Ty.”

Giọng anh trầm xuống,

mang theo sức nặng của thiên mệnh:

“Khi ấy, ngươi sẽ có sức mạnh vượt trên phàm nhân,

…nắm giữ sinh tử, điều khiển âm dương.”

Trong đầu tôi trống rỗng.

Tim đập dồn dập như muốn xé toạc lồng ngực,

không khí nặng đến mức tôi phải ép mình hít thở thật sâu.

Lựa chọn…

Chuyển thế, trở về trần gian, bắt đầu một cuộc đời mới…

Hay… bước lên con đường không thể quay đầu,

trở thành kẻ chấp pháp nơi Âm Ty, điều khiển vận mệnh của hàng vạn linh hồn.

Tôi từng nghĩ… chết là kết thúc.

Nhưng không.

Tôi nhận ra… cái chết chỉ là khởi đầu.

Lựa chọn thật sự… mới bắt đầu từ đây.

Lâm Việt xoay người, ánh mắt phức tạp như chứa đựng cả một đại dương:

“Ngươi có biết không, Phương Nhất…

Ta từng đứng ở vị trí của ngươi.”

Anh cười nhẹ, nhưng trong nụ cười ấy ẩn chứa một vết thương không thể lành:

“Ta cũng từng đứng trước lựa chọn này.

Và ta… đã chọn nắm giữ tất cả, trở thành Diêm Vương.”

Giọng anh nghẹn lại,

ánh mắt thoáng qua một tia mỏi mệt u uẩn:

“Nhưng… nhìn ta bây giờ đi.

Ngươi thấy đấy… đây là sự tồn tại mà ta phải trả giá bằng tự do.”

Anh dừng lại, ánh nhìn khóa chặt lấy tôi:

“Con đường này… không có lối quay đầu.

Một khi bước lên,ngươi sẽ mãi mãi không trở lại.”

Tôi im lặng, lặng lẽ đứng đó giữa rãnh phân cách của số mệnh.

Trong lòng, bao nhiêu mâu thuẫn giằng xé.

Nếu là tôi của ngày xưa, chắc chắn sẽ chọn chuyển sinh —

sống một đời bình thường, không oán, không hận, một lần nữa tận hưởng những điều giản dị.

Nhưng tôi… không còn là cô gái ấy nữa.

Tôi đã bước qua quá nhiều bóng tối, đã đối mặt với chính mình,

đã chạm đến sức mạnh ẩn sâu trong linh hồn.

Tôi không còn muốn làm kẻ đứng ngoài để nhìn thế giới cuộn xoáy.

Tôi không muốn sống một đời phẳng lặng nữa.

Tôi ngẩng cao đầu, đôi mắt ánh lên quang mang như lưỡi kiếm xuyên thủng bóng đêm:

“Ta chọn… trở thành người chấp pháp.”

Giọng tôi không run rẩy,mà kiên định,

rõ ràng, mang theo một sức mạnh tuyệt đối.

“Ta muốn lấy lại bản thân mình.

Ta muốn nắm giữ vận mệnh bằng chính tay mình.”

Đáy mắt Lâm Việt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng anh không nói gì thêm.

Chỉ lặng lẽ khẽ gật đầu.

Sau đó, anh quay người, bước về phía đại điện dát vàng phía xa,

rồi cúi sâu một cái, tựa như hành lễ trước một thế lực tối cao.

Anh nghiêng đầu, nhìn tôi một thoáng, ra hiệu:

“Đi theo ta.”

Tôi không chút do dự, sải bước về phía cánh cửa cổ kính phía trước.

Ngay khi bàn chân tôi vượt qua ngưỡng cửa, một luồng khí tức lạnh lẽo như gió từ vực thẳm quét qua làn da,

khiến tôi rùng mình trong một thoáng.

Bên trong…

Đại điện mênh mông, tráng lệ nhưng phủ lên một tầng huyền bí áp lực.

Những trụ đá cổ đại khắc kín phù văn, ánh sáng vàng từ chúng truyền xuống sàn điện,

tạo thành những trận pháp cổ xưa đang khẽ rung động.

Trên tường, vô số trụ hồn khắc hình đồ đằng lấp lánh thứ ánh sáng lạnh,

như cất giữ hàng vạn tiếng gào thét thầm lặng.

Không khí nơi đây…

nặng đến mức khiến tôi nghẹt thở,

nhưng một dòng nhiệt huyết trong lồng ngực

lại cháy bùng dữ dội.

Tôi biết —

Đây chính là nơi bắt đầu hành trình mới.

“Từ giờ… ngươi là Chấp Pháp Giả mới của Âm Ty.”

Giọng Lâm Việt trầm thấp,

từng chữ như vang vọng trong tận đáy đại điện:

“Ngươi sẽ tiếp quản ngôi vị Diêm Vương,

thống lĩnh toàn bộ Âm Ty,

nắm giữ sinh tử của vạn linh.

Sức mạnh của ngươi… sẽ vượt qua tất thảy.”

Tôi đứng giữa đại điện uy nghi,

khẽ nhắm mắt, để mặc dòng năng lượng khổng lồ đang tràn về từ bốn phương tám hướng, rót thẳng vào từng tấc da thịt.

Cơ thể tôi run rẩy dữ dội, không phải vì sợ hãi,

mà vì một sức mạnh chưa từng có đang cuộn trào trong huyết quản.

Đó là năng lượng vô tận — nó cuốn trôi tất cả cảm xúc trong tôi,

nhấn chìm đau khổ, hận thù và nuối tiếc… chỉ để lại lý trí lạnh băng

và quyền năng tuyệt đối.

“Từ nay về sau…”

Giọng Lâm Việt vang vọng khắp bốn góc điện,

như vọng về từ tầng sâu thẳm nhất của luân hồi:

“Ngươi chính là Chủ Tể của Âm Ty.

Mọi linh hồn, mọi vòng luân hồi, mọi sự sống và cái chết…

Đều nằm… trong tay ngươi.”

“Ta hiểu rồi.”

Tôi khẽ gật đầu, hai bàn tay siết chặt thành quyền, cảm nhận dòng năng lượng cuộn trào tựa như một cơn bão đang nổ tung trong lồng ngực.

Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra —

Tôi không còn là Phương Nhất của ngày xưa nữa.

Tôi… là Diêm Vương.

Tôi… là Chủ Tể của bóng tối.

Tôi… là định mệnh.

Đúng lúc đó…

Một tiếng cười khẽ vang lên, mảnh mai như gió,

nhưng mang theo một sức nặng lạnh lẽo khiến sống lưng tôi bất giác căng cứng.

“Không tệ… Phương Nhất.”

Một giọng nói thanh lãnh, tựa băng tan trên đỉnh núi tuyết, vọng đến từ phía sau.

Tôi giật mình quay phắt lại — và nhìn thấy một người đàn ông xa lạ.

Hắn… khuôn mặt tuấn mỹ vô song,

từng đường nét tinh xảo như chạm khắc, khí chất lạnh nhạt,

mang theo một loại uy áp khiến người ta không dám khinh nhờn.

Đôi mắt hắn sâu như trời sao vô tận,

ẩn giấu trong đó ánh sáng kỳ bí khó lường,

giống như chứa đựng

bí mật về những quy tắc vượt ngoài tam giới.

“Ngươi là ai?”

Tôi nhíu mày, bản năng lập tức cảnh giác.

Áp lực tỏa ra từ hắn không thua kém Diêm Vương, thậm chí còn lạ thường hơn.

Người đàn ông khẽ mỉm cười, khóe môi nhếch lên một góc trào phúng nhẹ,

ánh mắt thoáng qua tia sáng giễu cợt:

“Ta sao?”

Hắn khẽ nhún vai:

“Chỉ là kẻ qua đường.”

Một câu đơn giản, nhưng từng chữ rơi xuống

tựa đá nặng đập vào lòng tôi.

“Ngươi hiện tại đã là tân Chấp Pháp Giả.”

“Ngươi nắm giữ sinh tử, ngươi chi phối luân hồi.”

Hắn dừng lại, mỉm cười nhạt,

nhưng trong ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo khó đoán:

“Nhưng ngươi nghĩ… mọi chuyện đơn giản như thế sao?”

Tim tôi siết chặt một nhịp,

từng dây thần kinh lập tức căng thẳng.

“Ý ngươi là gì?”

Nụ cười của hắn tắt dần, khuôn mặt tuấn mỹ được thay thế bằng một tầng áp lực lạnh lẽo.

Một cơn gió vô hình gào thét qua đại điện, khắc lên từng tấc da thịt một nỗi run rẩy khó diễn tả.

“Ngươi nghĩ… mình đã thoát khỏi xiềng xích quá khứ.”

Giọng hắn trầm xuống, từng chữ như tiếng sấm dội trong lòng:

“Ngươi nghĩ… đã nắm giữ vận mệnh trong tay.”

Hắn tiến một bước,

mỗi bước nặng như đè lên linh hồn tôi:

“Nhưng… ngươi sai rồi

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)