Chương 7 - Diêm Vương Không Nhớ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lâm Việt biến mất trong hư ảnh, nhưng tôi biết, đây không phải kết thúc.

Đây… mới chỉ là khởi đầu thật sự

Trong lồng ngực tôi, máu nóng sôi trào, trái tim đập dồn dập như trống trận,

tựa hồ cả thế giới đang rung động theo từng nhịp tim tôi.

Tất cả dục vọng, tất cả nuối tiếc, tất cả tổn thương… đều đã hóa thành ngọn lửa

đẩy tôi tiến về phía trước.

Lâm Việt…”

Tôi khẽ thì thầm, giọng nhẹ như gió, nhưng chứa đựng một sức mạnh bất khuất:

“Anh nói đúng…

Tôi không còn là Phương Nhất nữa.

Tôi sẽ lấy lại chính mình.”

Trong khoảnh khắc đó,

ánh sáng trong mắt tôi

đã không còn run rẩy.

Nó bừng cháy.

Giống như một ngọn lửa không bao giờ tắt.

Tôi khẽ nhắm mắt,

cảm nhận dòng sức mạnh cuồn cuộn đang trào dâng trong cơ thể.

Đó là một nguồn năng lượng nguyên thủy,

không đến từ bên ngoài,

mà từ chính sâu thẳm linh hồn tôi.

Mỗi một tế bào trong cơ thể

như đang được thắp sáng,

mỗi nhịp thở trở nên trầm ổn, mạnh mẽ,

mỗi nhịp tim đều dồn dập như tiếng trống trận.

Tôi hiểu —

Dục vọng trong lòng tôi

cuối cùng… đã được thuần phục.

Những khát khao từng giam cầm tôi, những nuối tiếc từng giày vò tôi… giờ đây không còn là xiềng xích, mà đã hóa thành nguồn sức mạnh vô tận,

đẩy tôi tiến về phía trước.

Bỗng nhiên, tầm nhìn tôi nhòe đi, trái tim như bị một luồng khí lạ siết chặt.

Trong khoảnh khắc ấy, một cảm giác quen thuộc như màn sương ký ức tràn về.

Trước mắt tôi, hai bóng người dần hiện lên trong ánh sáng nhạt.

Là cha mẹ tôi.

Cha vẫn đứng đó, nụ cười ấm áp, hiền hòa, ánh mắt mang theo niềm tự hào lặng lẽ.

Mẹ tiến đến, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu tôi,

ánh mắt dịu dàng tựa ánh trăng trong đêm.

“Con làm được rồi, Phương Nhất.”

Giọng cha khàn đi,

nhưng chứa một sự kiêu hãnh sâu lắng:

“Con… cuối cùng đã vượt qua chính mình.”

Mẹ khẽ thì thầm, giọng mềm mại, tựa như từng âm tiết rót thẳng vào trái tim tôi:

“Con đã có dũng khí thật sự.

Con sống…

không vì bất kỳ ai,

mà là cho chính bản thân mình.”

Nước mắt tôi trào ra, chảy dài trên má,

nhưng lần này không còn nặng nề, yếu đuối.

Tôi hiểu rồi… tất cả những đau khổ, giằng xé, gục ngã trên con đường này,

tất cả khát vọng và tổn thương đều chỉ để tôi trở thành chính mình của hôm nay.

Một Phương Nhất mới.

Một tương lai mới.

Nhưng ngay khi ánh sáng ấy vừa kịp lấp đầy trái tim,

một bóng tối khổng lồ đột ngột xé rách không gian.

Một luồng khí tức tà ác mạnh mẽ đập thẳng vào mặt tôi,

áp lực như hàng vạn núi đổ xuống, làm không khí đông cứng lại.

Tôi lập tức quay phắt người — và nhìn thấy hắn.

Lâm Việt.

Anh bước ra từ bóng tối, khí tức lạnh lẽo phủ quanh,

đôi mắt sâu như hố đen vô tận, không còn ánh sáng quen thuộc mà tôi từng yêu.

“Ngươi… vẫn chưa đủ mạnh.”

Giọng anh vang lên, băng giá, không còn một tia cảm xúc:

“Muốn rời khỏi đây… muốn được trọng sinh… ngươi phải vượt qua thử thách.”

Ánh nhìn anh lạnh tựa gươm sắc:

“Ngươi nghĩ… có thể thoát khỏi xiềng xích định mệnh sao?

Ngươi vẫn quá yếu.”

Tôi không trả lời.

Trong lòng, ngọn lửa giận dữ bùng cháy dữ dội hơn bao giờ hết.

Tôi hít sâu một hơi,

cảm nhận sức mạnh đang tràn khắp tứ chi,

đôi mắt bốc lên một tia sáng rực.

“Không.”

Tôi ngẩng đầu,

giọng lạnh lùng và chắc nịch:

“Tôi không cần anh quyết định vận mệnh của tôi.”

Bước từng bước về phía anh,

từng lời tôi nói

tựa như tiếng sấm phá nát bóng đêm:

“Anh không phải Diêm Vương.

Anh… chỉ là một phần quá khứ đã bị quyền lực ăn mòn.”

Đôi mắt tôi lóe sáng,

tiếng tôi vang vọng giữa khoảng không:

“Anh không hiểu sao?

Tôi đã vượt khỏi tầm kiểm soát của anh rồi.”

Lâm Việt hơi khựng lại,

rõ ràng không ngờ tôi sẽ đáp trả như vậy.

Anh cúi đầu,

ánh mắt sâu thẳm khóa chặt tôi,

chân mày nhíu lại,

như đang nghiền ngẫm điều gì đó.

Một thoáng im lặng trôi qua,

rồi anh chậm rãi mở miệng,

giọng trầm thấp và lạnh nhạt:

“Được.

Ý chí của ngươi… đã mạnh mẽ hơn trước.

Nhưng… chỉ thế thôi là chưa đủ.

Muốn phá vỡ tầng hư không này, muốn rời khỏi tất cả, ngươi phải đối diện với nỗi sợ sâu nhất của mình…chính bản thân ngươi.”

Tim tôi khựng lại,

một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

Tôi hiểu ý anh.

Tôi biết rõ…

anh đang nói đến điều gì.

Đó chính là phần sâu thẳm trong tôi —

nơi cất giấu tất cả những bí mật

mà tôi luôn trốn tránh.

Nỗi đau.

Sự yếu đuối.

Những khoảnh khắc bất lực.

Những hối tiếc chưa từng được tha thứ.

Đó là con quái vật bóng tối mà tôi không bao giờ dám chạm tới

Nhưng bây giờ… tôi không còn là Phương Nhất của ngày xưa nữa.

Tôi sẽ đối mặt.

Tôi sẽ chấp nhận.

Tôi sẽ vượt qua tất cả!

“Tôi dám.”

Giọng tôi vang vọng, không run rẩy, không do dự.

“Tôi dám đối mặt.

Tôi dám chấp nhận.

Tôi sẽ không trốn chạy nữa!”

Trong đáy mắt Lâm Việt lóe lên một tia sáng khó nắm bắt.

Anh thở ra thật khẽ, tựa như một tiếng thở dài mang theo tán thưởng thầm lặng:

“Tốt…

Nếu đã vậy… đến đây.”

Ngay khi lời anh rơi xuống, không gian xung quanh đột ngột rung chuyển.

Bóng tối cuộn trào như thủy triều,

từng đợt âm khí tựa bão tố

quét qua toàn bộ thế giới.

Tôi chỉ kịp nhắm mắt, rồi mở ra …và phát hiện mình đang đứng giữa một mê cung khổng lồ.

Đây… là ảo cảnh thử thách cuối cùng của tôi.

Bốn phía, tường cao như chạm trời, hành lang ngoằn ngoèo, phủ đầy hắc khí u ám.

Mặt đất rải những ký hiệu cổ xưa,

mỗi bước chân chạm xuống

đều khiến chúng rung động và phát sáng,

giống như đang kích hoạt một phong ấn nào đó.

Không khí đặc quánh, áp lực nặng như hàng ngàn lớp đá đè lên lồng ngực,

nhưng tôi không hề chùn bước.

Phía trước tôi, một con đường dài trải đầy gai nhọn và vết máu,

tựa như con đường định mệnh.

Tôi hiểu rõ —

Đây là con đường duy nhất dẫn tôi tới tự do.

Tôi siết chặt nắm tay, cảm nhận sức mạnh trong cơ thể hội tụ tựa dòng sấm điện chạy dọc tứ chi.

Mỗi bước đi, tôi giẫm lên nỗi sợ của chính mình.

Mỗi nhịp thở, tôi đè nén nỗi hối tiếc và yếu đuối.

Tất cả nỗi đau, tất cả sự bất lực, tất cả quá khứ tôi từng ghét bỏ — giờ đây, đều hóa thành sức mạnh thúc đẩy tôi tiến lên.

Từng bước, từng bước, tôi đi nhanh hơn, quyết liệt hơn,

cho đến khi không còn cảm nhận được nỗi sợ nữa.

Và rồi —

Khi bước cuối cùng vang lên, ảo cảnh nổ tung.

Bóng tối sụp đổ, không gian vỡ vụn thành ánh sáng,

một vầng sáng rực rỡ bao phủ lấy tất cả

Khi tôi mở mắt, thế giới trước mặt đã đổi khác hoàn toàn.

Ánh sáng tràn ngập, không còn bóng tối, không còn xiềng xích.

Tôi thấy tương lai của chính mình —

Một Phương Nhất tự do, không bị trói buộc, không còn sống trong sợ hãi và hối tiếc.

“Ngươi làm được rồi.”

Giọng Lâm Việt vang lên phía sau, trầm thấp nhưng nhẹ nhõm, như cất đi một gánh nặng vô hình:

“Ngươi… đã vượt qua tất cả.”

Tôi quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, không còn run rẩy, không còn oán hận.

Chỉ còn sự bình thản và giải thoát.

“Cảm ơn anh, Lâm Việt.”

Tôi mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhưng kiên định:

“Nhưng từ giờ… tôi không còn cần anh nữa.”

Ánh mắt Lâm Việt khẽ run lên,

trong thoáng chốc,

tựa hồ anh cũng ngẩn người trước lời tôi vừa nói.

Nhưng ngay sau đó,

bóng dáng anh tan biến trong ánh sáng,

tựa như chưa từng tồn tại.

Tôi quay lưng bước đi, bước về phía tương lai của riêng mình, về phía con đường tôi lựa chọn.

Lần này… tôi đã thật sự làm được —

Nắm giữ vận mệnh bằng chính đôi tay mình.

Vượt qua bóng tối và quá khứ.

Trở thành một phiên bản mới của chính mình.

Ánh sáng rực rỡ tràn xuống khắp cơ thể tôi, ấm áp, tinh khiết,

như rửa sạch mọi bụi mờ còn vương trong linh hồn.

Tôi ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, cảm giác như tất cả mọi vết thương

đều được gột rửa trong giây phút này.

Những đau khổ, những giằng xé, những do dự và hoang mang… đều tan biến thành hư không.

Từng bước, từng bước… tôi bước đi kiên định, không còn xiềng xích, không còn nỗi sợ.

“Chúc mừng ngươi, Phương Nhất.”

Một giọng nói trầm thấp vang lên,

nhẹ như gió,

mang theo một tia tán thưởng pha lẫn tiếc nuối.

Tôi quay đầu lại và sững sờ.

Bên kia ranh giới ánh sáng, trên bờ vực mờ ảo ấy, đứng đó… là Lâm Việt.

Anh vẫn khoác trên mình trường bào đen,

thân hình thẳng tắp, ánh mắt sâu thẳm tựa một hồ nước không đáy, ẩn giấu những điều không thể đoán định.

“Anh vẫn chưa đi sao?”

Tôi cất lời, giọng bình thản, nhưng trong từng chữ

ẩn chứa một sức mạnh khó cưỡng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)