Chương 6 - Diêm Vương Không Nhớ
Từ trong bóng đêm sâu thẳm,
một bóng người cao lớn chậm rãi bước ra.
Áo bào hắn phất phơ như khói,
không chạm đất,
khuôn mặt mơ hồ, che phủ bởi một lớp sương dày đặc,
tựa hồ không thuộc về thế giới này.
Khí tức hắn tỏa ra,
lạnh lẽo, uy nghi,
mang theo cảm giác của một kẻ đứng trên tất cả.
“Ngươi là ai?”
Tôi cất giọng, bình tĩnh,
nhưng lòng đã cảnh giác đến cực điểm.
Bóng người dừng lại,
khóe môi khẽ nhếch,
nụ cười chứa một sự trào phúng lạnh buốt:
“Ta… là chủ tể của không gian này.”
Hắn bước thêm một bước,
bóng tối phía sau hắn bị xé thành từng dải như đang quỳ lạy trước uy áp vô hình.
“Ngươi xuất hiện ở đây…
là số mệnh định sẵn.”
Tôi siết chặt nắm tay,
trái tim nhảy dồn dập nhưng ý chí không dao động.
“Số mệnh định sẵn?”
Khóe môi tôi cong lên,
một nụ cười lạnh khẽ thoáng qua:
“Ngươi đang muốn nói với tôi…
tôi không có lựa chọn, đúng không?”
“Không phải không có lựa chọn.”
Hắn mở miệng chậm rãi,
giọng điệu như đang phán xét một tội nhân:
“Nhưng mọi bước đi của ngươi,
…mọi thứ ngươi khao khát,
…đều đã bị dục vọng và quá khứ của chính ngươi trói buộc.”
Bóng hắn lay động,
tiếng nói vang vọng như từ xa xăm:
“Những điều ngươi muốn…
…đều đã bị chính tay ngươi từ bỏ.”
“Và đó…
chính là cái giá cho kiếp này.”
Từng chữ hắn nói ra,
nặng nề như những tảng đá rơi xuống tim tôi.
Người này… hắn hiểu tôi quá rõ, như thể đã nhìn xuyên qua toàn bộ linh hồn tôi.
Những lựa chọn từng bỏ lỡ…
những khát vọng chưa thành…
những nuối tiếc đã khóa chặt trái tim tôi.
Tôi hít một hơi dài, khóe môi nhếch nhẹ, một tia sáng kiên định lóe lên trong đáy mắt.
“Nhưng… tôi không còn là con người yếu đuối khi xưa.”
Trong khoảnh khắc ấy, một ngọn lửa vô hình như bùng cháy trong lồng ngực tôi.
Tôi cảm nhận nỗi sợ tan rã, chỉ còn lại quyết tâm sắt đá.
“Nếu đây là định mệnh của tôi, …tôi sẽ tự mình viết lại nó.”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt như xé rách màn đêm:
Lâm Việt… đợi tôi.
Tôi sẽ cứu anh.”
Tiếng tôi vang vọng,
len lỏi giữa không gian u ám,
như một lời thề khắc sâu vào bóng tối.
Từ giây phút ấy, tôi biết —
Trận chiến thực sự… đã bắt đầu.
“Tôi không quan tâm đến những điều ngươi vừa nói.”
Tôi nghiến chặt răng, giọng khàn đặc nhưng đầy kiên quyết:
“Tôi chỉ biết…
tôi phải bước ra khỏi màn đêm này
và tìm thấy sức mạnh thật sự thuộc về mình!”
“Hừ…”
Bóng người kia khẽ cười lạnh,
tiếng cười trầm thấp, lẫn trong tiếng gió hú rợn người:
“Ngươi nghĩ… có thể thoát khỏi đây sao?”
Bất chợt, một cơn bão dữ dội từ sâu trong bóng tối gào thét trào ra.
Từng luồng âm khí lạnh lẽo bùng nổ,
cuốn theo những tiếng rít gào như hàng nghìn oán linh đang thì thầm.
Những ký hiệu trên mặt đất đồng loạt vặn vẹo,
tỏa ra ánh sáng đỏ như máu,
tựa như phong ấn cổ xưa đang bị cưỡng ép phá vỡ.
Cả không gian rung chuyển dữ dội,
khối kiến trúc xung quanh rạn nứt,
âm thanh trầm đục của sự sụp đổ vang vọng như tiếng gõ tang.
Tôi nhún chân, mượn lực bùng lên, cả cơ thể bay vút lên cao như một mũi tên ánh sáng.
Đôi tay dang rộng, ý chí tập trung đến cực hạn,
tôi kích phát nguồn năng lượng ẩn sâu trong linh hồn,
để phá vỡ sự giam cầm vô hình đang bao trùm khắp nơi.
Nhưng luồng năng lượng quá mạnh, khiến tầm nhìn tôi mờ đi,
tim đập dữ dội, như muốn nổ tung trong lồng ngực.
Tôi biết —
Đây chính là thời khắc sinh tử.
Tôi phải tìm được lối thoát, …nếu không, sẽ bị vực sâu này nuốt chửng.
Và ngay khi tuyệt vọng dâng lên đến cực điểm…
một bóng hình quen thuộc bỗng xuất hiện trước mặt tôi.
“Phương Nhất.”
Giọng nói ấy… trầm thấp, lạnh lẽo, nhưng ẩn chứa một luồng từ tính kỳ lạ,
vang vọng ngay bên tai tôi.
Tôi giật mình, quay phắt đầu lại.
Và tôi thấy anh.
Lâm Việt.
Anh đứng ngay trước mặt tôi, khoác lên mình khí tức lạnh lẽo như vực thẳm, sắc mặt tái nhợt tựa sương, đôi mắt sâu thẳm tựa hố đen không đáy,
trong đó lóe lên một tia sáng băng giá khiến tim tôi thắt lại từng nhịp.
Lâm Việt!”
Tôi gọi tên anh, giọng lạc đi, đôi mắt lập tức nhòe nước:
“Anh… cuối cùng cũng đến rồi!
Nhưng anh… chỉ đứng lặng.
Trong đáy mắt, không còn ánh nhìn dịu dàng của ngày xưa.
Khóe môi anh mím chặt, giọng anh lạnh như băng:
“Ngươi đến đây… nghĩa là ngươi đã sẵn sàng… …để đối mặt với dục vọng của chính mình.”
“Dục vọng…?”
Tôi sững người, trái tim co thắt như bị một bàn tay siết chặt.
“Đúng vậy.”
Giọng anh nhẹ, nhưng mỗi chữ rơi xuống đều mang sức nặng nghiền nát linh hồn:
“Ngươi tưởng… ngươi tới đây… là để tìm ta.
Sai rồi.
Thật ra… ngươi tới đây… là để tìm chính ngươi.”
Đôi mắt anh tối dần,
thoáng hiện lên một cảm xúc phức tạp khó phân biệt,
như một vết thương sâu, vừa đau đớn, vừa lạnh lẽo tuyệt vọng:
“Ta… không còn là Lâm Việt từng yêu ngươi nữa.”
“Ta… đã trở thành Diêm Vương.”
“Ta gánh trên vai nghiệp lực của hàng vạn linh hồn.
Và ngươi cũng vậy, Phương Nhất…
Ngươi cũng bị dục vọng và hối tiếc trói buộc,
sẽ không bao giờ trở về được như trước kia.
Từng lời của anh như những lưỡi dao lạnh cắm thẳng vào tim tôi.
“Không… không thể nào!”
Tôi vùng vẫy, muốn tiến về phía anh, nhưng lập tức cảm giác một sức mạnh vô hình khóa chặt cơ thể, từng khớp xương căng ra như muốn vỡ nát.
“Ngươi không hiểu sao?”
Giọng anh, càng lúc càng lạnh, tựa như phán quyết của Thẩm phán tối cao:
“Những lựa chọn trong quá khứ của ngươi… đã định sẵn con đường hiện tại.”
“Ngươi chết đi, đặt chân vào nơi này, …không phải để tìm ta.”
Đôi mắt sâu như hố đen của anh khẽ rung động,
một thoáng thương xót vụt qua rồi biến mất:
“Mà là để… chuộc lại tất cả những gì ngươi đã đánh mất.”
“Tôi không hiểu!
Tôi không tin!”
Tiếng hét của tôi xé tan màn đêm, vang vọng như một nhát dao cắt rách không gian.
Xung quanh, mọi thứ bắt đầu méo mó, ánh sáng và bóng tối quấn lấy nhau,
tựa như thực tại đang tan chảy thành ảo ảnh.
“Ngươi không muốn hiểu… cũng không thể hiểu.”
Đáy mắt anh lay động, ẩn giấu một cảm xúc phức tạp giữa căm giận, đau đớn và trắc ẩn.
“Nhưng nếu ngươi thật sự muốn siêu thoát… cách duy nhất…”
Anh dừng lại, giọng trầm xuống như nhấn chìm mọi âm thanh khác:
“Chính là đối diện với dục vọng của ngươi …và tất cả những gì ngươi từng từ bỏ.”
Tim tôi chợt thắt lại, một luồng sáng lạnh xé qua tâm trí — tôi cuối cùng đã hiểu.
Thì ra… tất cả những hỗn loạn, đau đớn, bất an,
những khát vọng chưa thành và nuối tiếc chưa buông mới chính là xiềng xích trói buộc tôi bấy lâu nay.
“Nếu vậy…”
Tôi nghiến chặt răng, giọng khàn đi nhưng kiên định, như đang dồn toàn bộ sức lực vào từng chữ:
“Nếu muốn siêu thoát, …tôi phải đối mặt với tất cả… đúng không?”
Lâm Việt không trả lời.
Anh chỉ đứng đó,
đôi mắt sâu như hố đen,
lạnh lùng nhìn tôi,
tựa như đang chờ đợi một lựa chọn cuối cùng.
“Vậy thì…”
Tôi nhắm mắt một thoáng,
rồi mở bừng ra,
ánh nhìn như thiêu đốt bóng đêm:
“Tôi sẽ đối mặt!”
Tôi siết chặt nắm tay,
rồi bất ngờ đấm thẳng vào khoảng không trước mặt.
Một tiếng nổ vang dội như sấm rền xé toạc không gian.
Khoảnh khắc ấy,
từ cơ thể tôi bùng phát ra một luồng ánh sáng chói lòa,
rực rỡ đến mức quét sạch bóng tối,
như bình minh đâm xuyên qua đêm trường.
Trong khoảnh khắc đó,
tôi cảm nhận được nguồn sức mạnh khổng lồ
đang tràn ngập khắp từng mạch máu.
Đó không phải sức mạnh của ai khác.
Đó là sức mạnh thuộc về tôi.
Sức mạnh của kháng cự.
Sức mạnh của tự do.
Sức mạnh của một trái tim đã quyết không còn trốn chạy.
“Tôi không còn là Phương Nhất!”
Tiếng hét của tôi vang vọng,
mang theo toàn bộ ý chí và nỗi đau tích tụ bấy lâu:
“Tôi là kẻ làm chủ chính mình!
Tôi sẽ định đoạt vận mệnh bằng chính đôi tay này!”
Ngay khoảnh khắc ấy, toàn bộ xiềng xích vô hình bấy lâu
đột ngột nứt vỡ thành hàng vạn mảnh vụn, tan biến vào khoảng không.
Bóng dáng Lâm Việt dần mờ nhạt trong ánh sáng, chỉ còn giọng nói của anh
vang vọng trong gió, lạnh lùng nhưng xa xăm:
“Nếu ngươi có thể bước ra khỏi tất cả,
…ngươi sẽ có được sinh cơ mới… trở thành kẻ thật sự mạnh mẽ.”
Tôi đứng thẳng, hít sâu một hơi, ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao xuyên thủng sương mù.
Trước mắt, thành phố tối tăm như một con quái thú khổng lồ
đang trườn dài trong bóng đêm.
Nhưng giờ đây… tôi không còn thấy sợ hãi.
“Bóng tối này… sẽ không thể ngăn bước chân tôi nữa.”
Xung quanh tôi, không gian dần trở nên trong suốt.
Những tầng sương đen bị ánh sáng đẩy lùi, mọi thứ như trút bỏ lớp vỏ giả dối,
phơi bày bản chất trần trụi của nó.