Chương 2 - Phiêu Lưu Của Một Nha Hoàn - DI NƯƠNG KHÔNG DỄ LÀM

2.
Thật ra thì ta cũng không kinh ngạc lắm.

Triệu Thác đã từng nói qua rằng ta là một tiểu cô nương thú vị, nhưng ta vẫn không hiểu bản thân thú vị chỗ nào.

Trước khi Tuyên Bình Hầu phủ xảy ra chuyện, hắn có qua lại với mấy vị công tử Hầu phủ. Bởi vì diện mạo tuấn mỹ, thân phận tôn quý, khiến cho mấy vị tiểu thư vừa đủ tuổi xuân tâm manh động*.

*Cụm này thường chỉ cảm giác rung động trước cảnh sắc mùa xuân, sau đó được mở rộng thành cảm giác của trai gái tuổi mới lớn khi mới yêu.

Mỗi lần Triệu Thác đến Hầu phủ làm khách, các nàng đều tìm bộ mọi lý do xuất hiện trước mặt hắn. Tam tiểu thư vì thế luôn thỉnh giáo hắn văn chương, đàm luận cầm phổ*, còn có ý túy ông không say rượu** mà mang cho các vị huynh trưởng ít trà và điểm tâm…

*Hiểu đơn giản là bàn về âm nhạc.

**Túy ông là tên hiệu của u Dương Tu đời Tống. Cả câu này nói về sở thích không phải là uống rượu mà chính là thưởng ngoạn phong cảnh, để biểu đạt cho những động cơ thầm kín, mục đích ban đầu không phải như vậy. Nguyễn Khuyến cũng đã có một bài thơ rất hay xuất hiện thành ngữ này: "Túy ông ý chẳng say về rượu/ Say vì đâu, nước thẳm với non cao (trích Uống rượu ở vườn Bùi)

Ta là đại gia hoàn tâm phúc của tam tiểu thư, tất nhiên cũng từng tiếp xúc với Triệu Thác. Cái tên Triệu Thác này mặc dù không phải là dạng công tử nhẹ nhàng gì, có lẽ bởi vì mẹ đẻ hắn mất sớm, hắn và cha hắn Nam An quận vương cùng mẫu kế Quận vương phi không hòa hợp.

Tuy hắn không phải dạng chơi bời lêu lổng, ăn chơi trác táng, ngủ hoa túc liễu* nhưng lại là một tên tùy hứng làm bậy, kiêu ngạo, thanh tâm sở dục**. Phàm là những thứ thuận mắt, mặc kệ là đang nằm trong tay ai, hắn cũng muốn có được.

*Chơi gái

**Muốn gì cũng được.

Ta có chút sợ hắn. Mỗi lần ta hầu ở bên cạnh tam tiểu thư đều cúi đầu, cung kính cẩn thận. Có lẽ nào bởi vì ta không giống với mấy nha hoàn chỉ cần hắn liếc mắt một chút thì liền đỏ mặt, ánh mắt hắn nhìn ta luôn có chút bí hiểm.

Có một lần hắn giả vờ như không có việc gì đi ngang qua ta, âm thanh bé đến lúc chỉ có ta mới nghe được: "Tiểu cô nương như ngươi cũng rất thú vị."

Vẻ mặt cười như không cười, giọng nói càng thêm thâm trầm. Lúc đó ta đã đang biểu cảm và ngữ điệu của Triệu Thác phân tích tỉ mỉ một lần, đều không thể hiểu nổi là hắn đang khen ta hay là đang châm biếm ta.

Bây giờ suy nghĩ lại, "ngươi rất thú vị" có thể tương đương với "ta có hứng thú với ngươi".

Ta tất nhiên cũng sẽ không ngu ngốc đi hỏi hắn đường đường là Thế Tử gia của quận vương phủ tại sao lại có hứng thú với ta. Dù sao thì rau xanh củ cải cũng đều có sở thích riêng*.

*Mỗi người đều có sở thích riêng.

Ta chỉ không hiểu một điều Thế Tử gia coi trọng một nha hoàn chỉ là việc nhỏ, tại sao đột nhiên lại trở thành tin tức ai ai cũng biết? Trong tình huống bình thường, Triệu Thác không phải nên gửi một tin đến phủ Thượng Thư, sau đó nạp ta về phủ sao?

"Bởi vì Triệu Thác muốn gặp một nha hoàn bé nhỏ như ta rất dễ dàng. Phủ Thượng Thư chuẩn bị rất kỹ càng, chỉ sợ vị đại gia này không vui.

Ta ngồi ở trong một ấm các* được trang trí rất sặc sỡ, cố gắng tỏ ra nhã nhặn thưởng thức một ly trà Long Tĩnh mà bình thường không được uống, bày ra một bộ dáng ôn nhu, nghe Triệu Thác giải thích lý do coi trọng ta.

Kết quả hắn mới nói được một câu như vậy, ta không nhịn được phun đầy trà lên mặt hắn. Thật cmn lãng phí.

*Các: phòng

"Xin lỗi Thế Tử gia..." Ta vội vàng rút khăn lau mặt cho hắn.

Khóe miệng Triệu Thác giật giật, nhìn ra được là đang cực kỳ nhẫn nại. Mấy con ông cháu cha này đều đặc biệt chú ý hình tượng, vậy mà hắn dính nước miếng của ta cũng nhịn xuống, có thể thấy được chút ít thành ý.
Hắn miễn cưỡng cười nói: "Không sao. Nàng chắc là vui muốn chết rồi?"

Cũng không có…

Đừng có nói tới tứ tiểu thư là con vợ lẽ, ngay cả mấy vị đích tiểu thư của phủ Thượng Thư, nếu được làm Thế Tử Phi của Nam An quận vương phủ, đều phải xem xét bản thân có đủ tư cách hay không. Huống chi ta chỉ là một nô tài đê tiện, khế ước bản thân cũng đang nằm trong tay chủ tử.

Triệu Thác là ai? Phụ thân hắn chính là Nam An quận Vương, mẫu thân hắn chính là Công chúa Vinh Hoa, cữu cữu hắn chính là Hoàng đế. Thái hậu chính là bà ngoại ruột của hắn. Ngay cả kế mẫu cũng là đại tiểu thư của gia đình quan lớn. Dùng ngón chân cũng nghĩ ra là không có ai đồng ý với quyết định hoang đường này của hắn.

Chẳng lẽ hắn bị ma nhập, không phải ta thì không cưới? Ở cái triều đại cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, núi lớn ở phía trên, nhiều trở ngại, hắn làm gì có phần thắng.

Đến lúc đó thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn*, ta có thể sẽ biến thành bia đỡ đạn.

*Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết

Nhưng Triệu Thác đã cho ta mặt mũi, ta không thể không biết điều.

Sau khi cân nhắc nhiều lần, ta tỏ ra vô cùng hiểu chuyện: "Đa tạ Thế Tử gia sủng ái. Nô tì nhất định là do tổ tiên tích đức mới có thể được Thế Tử gia quan tâm như vậy. Nô tì tự biết thân phận mình ti tiện, không xứng với Thế Tử gia, chỉ cần có thể ở bên cạnh bưng trà đưa nước cho Thế Tử gia đã là mỹ mãn lắm rồi!"

Thế Tử Phi gì đó, đừng nói giỡn có được không?

Triệu Thác vung tay: "Gia nói chúng ta xứng đôi thì chính là xứng đôi. Bây giờ gia sẽ tiến cung xin Hoàng cữu cữu tứ hôn."

Hắn xài bước đi ra ngoài, bộ dáng chính là không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.

"Thế Tử gia!" Ta nhào tới ôm lấy đùi hắn, "Ngài ngàn vạn lần đừng xúc động. Nô tì thì có tài đức gì mà có thể làm Thế Tử Phi của ngài. Nô tì làm thị thiếp, di nương gì gì đó là được rồi..."

"Sao nàng lại không có tiền đồ như vậy? Gia nói nàng có thể thì chắc chắn nàng có thể." Triệu Thác dùng sức đẩy ta ra, đẩy không được hắn đành cúi đầu nhìn ta, "Nàng buông ra."

Tất nhiên ta không thể buông ra. Nếu như việc này truyền vào trong cung, ta đừng hòng giữ được cái mạng nhỏ này. Ta dứt khoát ngồi xuống ôm chặt hai chân của hắn: "Thỉnh Thế Tử gia thứ tội. Nô tỳ không thể buông tay."

"Nàng dám."

Hắn không phải là một người có tính nhẫn nại, giãy giụa không được thì hung hăng đạp ra một cái, lại đạp trúng vào bụng ta. Ta đau đến mức rên một tiếng, suýt nữa thì chảy nước mắt.

Ta nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta. Chúng ta một lần nữa lại rơi vào tình huống xấu hổ. Dù sao thì ta cũng vừa mới ngồi vào vị trí nữ nhân mà hắn yêu thương thật lòng. Mông ta còn chưa ngồi nóng đâu mà hắn đã đạp ta một cái, hình như có gì đó không đúng lắm…