Chương 1 - Cuộc Sống Của Một Đại Nha Hoàn - DI NƯƠNG KHÔNG DỄ LÀM
1.
Thời điểm khi ta còn là đại nha hoàn ở Tuyên Bình Hầu phủ, ta đã trải qua cuộc sống chất lượng cao, không khác gì tiểu thư.
Tam tiểu thư mặc dù chỉ là thứ nữ Hầu phủ, vả lại mẹ đẻ cũng chỉ là một di nương không được sủng ái, nhưng Hầu phu nhân khoan dung độ lượng, hiền lương thục đức, đối xử bình đẳng với cả đích thứ*.
*Con vợ cả và con vợ lẽ
Mặc kệ là do ai sinh, chi phí ăn mặc của các thiếu gia và tiểu thư đều rất xa hoa, lãng phí. Ai cũng sống an nhàn sung sướng, kim tôn ngọc quý*.
*Ban đầu từ này dùng để chỉ sự đẹp đẽ của cây cối, sau đó được dùng để ẩn dụ cho những người có xuất thân cao quý (tổng hợp từ baidu). Ở Việt Nam mình cũng có một thành ngữ tương tự như vậy, chính là "cành vàng lá ngọc".
Một đại nha hoàn nhất đẳng* như ta, mọi thứ đều được tam tiểu thư thưởng cho.
Công việc hàng ngày của ta chỉ là cùng tam tiểu thư đọc sách, viết chữ, đánh đàn, thêu hoa, nói chuyện chọc cười, mười ngón tay không dính nước dương xuân*, không hề kém cạnh mấy tiểu thư nhà giàu bình thường khác chút nào.
*Nước dương xuân: nước tháng 3. Vào tháng 3 thì thời tiết rất lạnh, rất khó giặt quần áo. Câu này để ám chỉ những người có gia cảnh tốt, không cần phải làm việc nhà, được nuông chiều, chủ yếu dùng để chỉ những người phụ nữ xuất thân từ gia đình giàu có. Câu nói này được trích từ bài thơ "Công tử hành" của Lưu Hi Di thời Đường. Nguyên văn: "Thập chỉ bất triêm dương xuân thủy/ Kim lai vi quân tố canh thanh. Dịch nghĩa: Mười ngón tay chưa từng dính dương xuân, nay lại vì chàng mà nấu canh.
Lại nói thêm, đại nha hoàn như ta sau nay cũng phải theo tiểu thư xuất giá, những lúc cần thiết còn phải hầu hạ cả cô gia, trở thành trợ thủ đắc lực của tiểu thư trong nội trạch*.
*Nhà trong. Ở đây có nghĩa chỉ phòng trong của một cô gái. Ý của tác giả là trở thành trợ thủ đắc lực nhất của tiểu thư trong dàn thiếp thất của cô gia.
Nói thô tục một chút thì chính là di nương, thiếp thất.
Không sai.
Trở thành một di nương chính là mục tiêu phấn đấu lớn nhất của một đại nha hoàn như ta.
Hãy xem các vị di nương của Tuyên Bình Hầu phủ đi. Bởi vì các nàng có một chủ mẫu thấu tình đạt lý, cuộc sống hàng ngày cũng rất dễ chịu. Mọi người an nhàn tới mức nếu không có việc gì thì liền rủ nhau chơi mạt chược, tâm sự bát quái, sống theo sở thích của bản thân.
Mặc vàng đeo bạc, hô nô gọi tỳ*, không phải lo ăn lo mặc, thỉnh thoảng chỉ cần giúp Hầu gia giải quyết chút nhu cầu sinh lý, đây quả thực chính là ước mơ dưỡng lão tiêu chuẩn mà ta tha thiết.
Cho nên bất kể là làm di nương của Hầu gia, di nương của thiếu gia Hầu phủ hay là di nương của cô gia sau này, với ta đều không quan trọng. Quan trọng chính là ai sẽ làm chủ mẫu của ta. Đây mới là nhân vật mấu chốt quyết định chất lượng cuộc sống của ta sau này.
Đương nhiên, tam tiểu thư là lựa chọn lý tưởng nhất. Dưới sự dạy dỗ của Hầu phu nhân, mưa dầm thấm lâu, tam tiểu thư cũng hi vọng sẽ trở thành một chính thất mẫu mực tiếp theo ở cổ đại, dẫn dắt ta đi về phía con đường thênh thang của hạnh phúc mỹ mãn.
Ta cũng không cần làm gì, chỉ cần an phận chờ tam tiểu thư lập gia đình là được.
Ai biết được ta an phận thì Tuyên Bình Hầu phủ lại không chịu an phận, xui xẻo dính vào một vụ án phản quốc. Một đám chủ tử Hầu phủ, mặc kệ là già trẻ gái trai, đều bị ban chết.
Mà những nha hoàn tôi tớ như ta, bị trói như heo, phân tới quý phủ của của các quan nhân trong thành.
Ta trở thành nha hoàn hạng 2 của tứ tiểu thư phủ Thượng Thư.
Theo lý thuyết mà nói, nô bộc của phạm quan như ta không đủ tư cách hầu hạ bên người của các vị tiểu thư. Nhưng vị tứ tiểu thư này lại có xuất thân rất kém.
Tướng mạo bình thường, không có tài năng gì, lại yếu đuối vô dụng, đánh nửa ngày không ra cái rắm (!!!), lại không được các vị trưởng bối yêu thích, cho nên ở phủ Thượng Thư cũng không có cảm giác tồn tại.
Nàng ở viện hẻo lánh nhất trong phủ, mọi chuyện đều bị xếp cuối cùng. Các nha hoàn mama có uy đều không nể mặt nàng. Ngay cả một nha hoàn hạng 2, bối cảnh không trong sạch như ta cũng là tùy tiện xếp vào cho đủ số lượng.
Ta hầu hạ tứ tiểu thư một tháng cũng đã hết sức lo ngại cho tiền đồ của mình.
Nhưng cuộc đời thì luôn luôn có nhiều điều bất ngờ. Tin tức từ bên ngoài truyền đến, nói rằng Nam An quận vương phủ Thế Tử gia Triệu Thác coi trọng ta.
Ngay cả tứ tiểu thư bình thường không thích để ý chuyện bên ngoài cũng không nhịn được mà đánh giá ta:
"Là ở trước cửa chùa Thanh Lương ngày 15 đó sao?"
Ngày đó, một đám nữ quyến trong phủ đi dâng hương ở chùa Thanh Lương. Ở cửa chùa đã gặp gỡ vị Thế Tử gia này, cũng không phải chỉ có một mình ta.
Huống chi ta cũng không õng ẹo tạo dáng, cũng không liếc mắt đưa tình, từ đầu đến cuối đều rất quy củ, an tĩnh như gà.
Mặc dù Thế Tử gia đúng thật mà có liếc mắt nhìn ta một cái nhưng ta ở giữa một đám nha hoàn ăn mặc đủ kiểu dáng, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Bộ dạng ta tuy là không quá khó nhìn nhưng cũng chưa đến mức gọi là khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng lại khiến cho Thế Tử gia để tâm.
Ta nói với tứ tiểu thư: "Có lẽ khẩu vị của Thế Tử gia cũng khá là đặc biệt."
Thời điểm khi ta còn là đại nha hoàn ở Tuyên Bình Hầu phủ, ta đã trải qua cuộc sống chất lượng cao, không khác gì tiểu thư.
Tam tiểu thư mặc dù chỉ là thứ nữ Hầu phủ, vả lại mẹ đẻ cũng chỉ là một di nương không được sủng ái, nhưng Hầu phu nhân khoan dung độ lượng, hiền lương thục đức, đối xử bình đẳng với cả đích thứ*.
*Con vợ cả và con vợ lẽ
Mặc kệ là do ai sinh, chi phí ăn mặc của các thiếu gia và tiểu thư đều rất xa hoa, lãng phí. Ai cũng sống an nhàn sung sướng, kim tôn ngọc quý*.
*Ban đầu từ này dùng để chỉ sự đẹp đẽ của cây cối, sau đó được dùng để ẩn dụ cho những người có xuất thân cao quý (tổng hợp từ baidu). Ở Việt Nam mình cũng có một thành ngữ tương tự như vậy, chính là "cành vàng lá ngọc".
Một đại nha hoàn nhất đẳng* như ta, mọi thứ đều được tam tiểu thư thưởng cho.
Công việc hàng ngày của ta chỉ là cùng tam tiểu thư đọc sách, viết chữ, đánh đàn, thêu hoa, nói chuyện chọc cười, mười ngón tay không dính nước dương xuân*, không hề kém cạnh mấy tiểu thư nhà giàu bình thường khác chút nào.
*Nước dương xuân: nước tháng 3. Vào tháng 3 thì thời tiết rất lạnh, rất khó giặt quần áo. Câu này để ám chỉ những người có gia cảnh tốt, không cần phải làm việc nhà, được nuông chiều, chủ yếu dùng để chỉ những người phụ nữ xuất thân từ gia đình giàu có. Câu nói này được trích từ bài thơ "Công tử hành" của Lưu Hi Di thời Đường. Nguyên văn: "Thập chỉ bất triêm dương xuân thủy/ Kim lai vi quân tố canh thanh. Dịch nghĩa: Mười ngón tay chưa từng dính dương xuân, nay lại vì chàng mà nấu canh.
Lại nói thêm, đại nha hoàn như ta sau nay cũng phải theo tiểu thư xuất giá, những lúc cần thiết còn phải hầu hạ cả cô gia, trở thành trợ thủ đắc lực của tiểu thư trong nội trạch*.
*Nhà trong. Ở đây có nghĩa chỉ phòng trong của một cô gái. Ý của tác giả là trở thành trợ thủ đắc lực nhất của tiểu thư trong dàn thiếp thất của cô gia.
Nói thô tục một chút thì chính là di nương, thiếp thất.
Không sai.
Trở thành một di nương chính là mục tiêu phấn đấu lớn nhất của một đại nha hoàn như ta.
Hãy xem các vị di nương của Tuyên Bình Hầu phủ đi. Bởi vì các nàng có một chủ mẫu thấu tình đạt lý, cuộc sống hàng ngày cũng rất dễ chịu. Mọi người an nhàn tới mức nếu không có việc gì thì liền rủ nhau chơi mạt chược, tâm sự bát quái, sống theo sở thích của bản thân.
Mặc vàng đeo bạc, hô nô gọi tỳ*, không phải lo ăn lo mặc, thỉnh thoảng chỉ cần giúp Hầu gia giải quyết chút nhu cầu sinh lý, đây quả thực chính là ước mơ dưỡng lão tiêu chuẩn mà ta tha thiết.
Cho nên bất kể là làm di nương của Hầu gia, di nương của thiếu gia Hầu phủ hay là di nương của cô gia sau này, với ta đều không quan trọng. Quan trọng chính là ai sẽ làm chủ mẫu của ta. Đây mới là nhân vật mấu chốt quyết định chất lượng cuộc sống của ta sau này.
Đương nhiên, tam tiểu thư là lựa chọn lý tưởng nhất. Dưới sự dạy dỗ của Hầu phu nhân, mưa dầm thấm lâu, tam tiểu thư cũng hi vọng sẽ trở thành một chính thất mẫu mực tiếp theo ở cổ đại, dẫn dắt ta đi về phía con đường thênh thang của hạnh phúc mỹ mãn.
Ta cũng không cần làm gì, chỉ cần an phận chờ tam tiểu thư lập gia đình là được.
Ai biết được ta an phận thì Tuyên Bình Hầu phủ lại không chịu an phận, xui xẻo dính vào một vụ án phản quốc. Một đám chủ tử Hầu phủ, mặc kệ là già trẻ gái trai, đều bị ban chết.
Mà những nha hoàn tôi tớ như ta, bị trói như heo, phân tới quý phủ của của các quan nhân trong thành.
Ta trở thành nha hoàn hạng 2 của tứ tiểu thư phủ Thượng Thư.
Theo lý thuyết mà nói, nô bộc của phạm quan như ta không đủ tư cách hầu hạ bên người của các vị tiểu thư. Nhưng vị tứ tiểu thư này lại có xuất thân rất kém.
Tướng mạo bình thường, không có tài năng gì, lại yếu đuối vô dụng, đánh nửa ngày không ra cái rắm (!!!), lại không được các vị trưởng bối yêu thích, cho nên ở phủ Thượng Thư cũng không có cảm giác tồn tại.
Nàng ở viện hẻo lánh nhất trong phủ, mọi chuyện đều bị xếp cuối cùng. Các nha hoàn mama có uy đều không nể mặt nàng. Ngay cả một nha hoàn hạng 2, bối cảnh không trong sạch như ta cũng là tùy tiện xếp vào cho đủ số lượng.
Ta hầu hạ tứ tiểu thư một tháng cũng đã hết sức lo ngại cho tiền đồ của mình.
Nhưng cuộc đời thì luôn luôn có nhiều điều bất ngờ. Tin tức từ bên ngoài truyền đến, nói rằng Nam An quận vương phủ Thế Tử gia Triệu Thác coi trọng ta.
Ngay cả tứ tiểu thư bình thường không thích để ý chuyện bên ngoài cũng không nhịn được mà đánh giá ta:
"Là ở trước cửa chùa Thanh Lương ngày 15 đó sao?"
Ngày đó, một đám nữ quyến trong phủ đi dâng hương ở chùa Thanh Lương. Ở cửa chùa đã gặp gỡ vị Thế Tử gia này, cũng không phải chỉ có một mình ta.
Huống chi ta cũng không õng ẹo tạo dáng, cũng không liếc mắt đưa tình, từ đầu đến cuối đều rất quy củ, an tĩnh như gà.
Mặc dù Thế Tử gia đúng thật mà có liếc mắt nhìn ta một cái nhưng ta ở giữa một đám nha hoàn ăn mặc đủ kiểu dáng, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Bộ dạng ta tuy là không quá khó nhìn nhưng cũng chưa đến mức gọi là khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng lại khiến cho Thế Tử gia để tâm.
Ta nói với tứ tiểu thư: "Có lẽ khẩu vị của Thế Tử gia cũng khá là đặc biệt."