Chương 3 - Thế Tử Phi Vô Địch - DI NƯƠNG KHÔNG DỄ LÀM
3.
Dừng một chút. Hình như ta biết Triệu Thác muốn gì.
Năm nay hắn đã 20 tuổi. Ở cái thời đại này đây chính là tuổi thích hợp để kết hôn sinh con. Trước đây Nam An quận vương phủ cũng đã truyền ra tin tức Triệu Thác tuyển Thế Tử Phi. Không phải là không có người thích hợp mà là do Triệu Thác quấy rối.
Có thể là hắn không hài lòng với cô nương mà mẫu kế đã chọn. Mẫu kế khắp thiên hạ này đều độc ác như nhau, ta đã có thể giải thích được tâm tình của hắn.
Chỉ là hắn lại lấy ta ra làm bia đỡ đạn, ta không thể giải thích được.
Đúng là bị một nha hoàn xuất thân hèn mọn đê tiện, bối cảnh có vết nhơ như ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không tiếc làm trái lời cha mẹ, đắm chìm trong trụy lạc, lại có thêm tai tiếng không phải nàng thì không cưới truyền ra, thì nhà ai cũng sẽ né xa ba thước.
Nhưng mà trên đời này có nhiều nha hoàn như vậy, ta cũng không phải là nha hoàn nổi bật gì, vì sao hắn nhất định phải chọn ta chứ?
"Nàng không sao chứ?" Triệu Thác phản ứng lại, không màng thân phận tôn quý đỡ ta lên, lại còn xốc váy áo muốn kiểm tra cho ta.
Ta vội vàng che bụng, nhắc nhở hắn: "Thế Tử gia, nam nữ thụ thụ bất thân."
"Không sao. Nàng sớm muộn gì cũng sẽ trở thành nữ nhân của gia."
Mấy lời này, mới nghe thì có chút phong thái của tổng tài bá đạo nhưng ta biết hắn đang nói sự thật.
Trải qua một chuyện này, trừ việc tiến vào hậu viện của Triệu Thác, ta không còn lựa chọn nào khác. Chỉ sợ rằng khi hắn không cần ta nữa, người khác cũng sẽ không có gan tiếp nhận nữ nhân đã từng có liên quan đến vị Thế Tử gia này.
Ai bảo khế ước bản thân của ta lại nằm trong tay người khác, là một tiểu nô tài không có nhân quyền chứ?
Ta suy nghĩ một lúc, cũng không cần cố gắng kiên trì nữa.
Khóe môi Triệu Thác hơi cong cong, có thể là đã cảm thấy ta trở nên thức thời. Hắn thay đổi sắc mặt cũng nhanh, liền bày ra một biểu tình đau lòng: "Ôi. Xanh một chỗ rồi. Đều do ta nhất thời không khống chế được lực đạo."
Thế Tử gia, ngài gọi đó là không khống chế được lực đạo sao? Cái đấy phải gọi là không khống chế được tính tình.
"Ở chỗ ta có thuốc bôi tan máu bầm được ngự ban, chút nữa ta sẽ cho người mang qua đây." Mở đầu, Triệu Thác hình như là đã tìm được cảm hứng, nước mắt đưa tình với ta, "Nàng còn thích gì nữa, ta sẽ bảo người mang qua đây? Châu báu trang sức, phấn son hay là vải lụa tơ tằm?"
Ta có chút muốn khóc. Triệu Thác muốn bám lấy ta không buông.
Quả nhiên hắn chân trước mới rời khỏi phủ Thượng Thư không bao lâu, đã có ban thưởng từ Nam An quận vương phủ cuồn cuộn đưa đến trước mặt ta.
Nào là khuyên tai đá quý bồ câu huyết hồng, nào là vòng ngọc phú quý mỡ dê, rồi còn có cả lắc chân vàng dòng khảm mã não ngọc bích, trâm cài, ngọc trai lớn nhỏ cái gì cũng có, thậm chí còn có một chậu hải đường chạm ngọc phỉ thúy cao hơn nửa người.
Đi cùng còn có đại trưởng quầy nổi danh nhất kinh thành "Vân Tưởng xiêm y" và lão bản nương "Hoa Tưởng dung". Một người phụng mệnh Triệu Thác đo xiêm y mới cho ta, một người mang theo đủ loại mỹ phẩm rực rỡ muôn màu cho ta lựa chọn.
Bây giờ thì cả kinh thành đều biết Thế Tử gia của Nam An quận vương phủ vô cùng sủng ái một nha hoàn ở phủ Thượng Thư.
Triệu Thác chơi lớn như vậy, lại cứng đầu không chịu chấp nhận liên hôn ở nhà, trong cung cũng đã nhận được tin tức. Pháo hôi* là ta đây lập tức bị triệu vào cung gặp Thái hậu.
*Người hi sinh làm nền cho kẻ khác
Đương nhiên ta đã trở thành một nha đầu ti tiện, không quyền không thế, muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, thủ đoạn xấu xa, mê hoặc Thế Tử gia.
"Ngẩng đầu lên cho ai gia nhìn xem, rốt cuộc là hồ ly tinh như thế nào có thể khiến cho Thác nhi mê mẩn, nhất định muốn kiệu tám người nâng cưới một nô tài qua cửa."
Giọng nói của lão nhân gia này thật sự rất kinh khủng, càng đáng sợ hơn là lúc ta đang quỳ xuống có liếc mắt thấy trong tay một cung nữ cầm khay gồm: dải lụa trắng 3 thước, chủy thủ và một bầu rượu.
!!!
Ta lập tức ngã nhào trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết tỏ lòng trung thành, thể hiện bản thân nhất thời bị vinh hoa phú quý che hai mắt, tỏ ra bản thân thực sự không thích Triệu Thác, chỉ coi trọng thân phận cùng tiền tài của hắn.
Thái hậu bối rối trong chốc lát. Đại khái chắc là không ngờ ta sẽ phối hợp như vậy.
Vậy thì, nể tình ta phối hợp như thế, có thể tha cho ta một con đường sống hay không?
"Thác nhi. Con đã nghe rõ chưa?"
Im lặng vài giây. Thái hậu ra hiệu về phía sau.
Một cung nữ vén rèm lên, Triệu Thác từ phía sau bước ra, cười nói: "Ngoại tổ mẫu, người doạ nàng sợ rồi."
Hắn tới đó ta, cầm khăn trắng như tuyết lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt ta, sau đó đè chặt hai bả vai đang run rẩy của ta lại, ôn nhu nói: "Đừng sợ, có ta ở đây."
Ha ha. Có ngươi mới đáng sợ.
Ta còn run hơn.
Lão nhân gia ngồi ở phía trên đập bàn: "Một nô tì đê tiện, ham hư vinh, nhát gan sợ chết như vậy mà con lại còn coi như bảo bối? Cho dù là làm thông phòng thiếp thất cũng không đủ tư cách."
Đối mặt với cơn giận lôi đình của Thái hậu, Triệu Thác không hề nhăn mày một chút nào, vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Ngoan. Nàng ra bên ngoài chờ ta một chút."
Hắn sai một cung nữ đưa ta ra ngoài, sau đó xoay người làm nũng với vị hoàng tổ mẫu kia. Hắn là cháu ngoại ruột lớn lên dưới gối của Thái hậu, luận về tình cảm, mấy vị hoàng tử trong cung đều kém hắn.
Ta chỉ mong lão nhân gia đánh chuột tránh bình ngọc*, nể mặt Triệu Thác, ngàn vạn lần không làm gì xúc động.
*Không nên hành động hấp tấp
Dừng một chút. Hình như ta biết Triệu Thác muốn gì.
Năm nay hắn đã 20 tuổi. Ở cái thời đại này đây chính là tuổi thích hợp để kết hôn sinh con. Trước đây Nam An quận vương phủ cũng đã truyền ra tin tức Triệu Thác tuyển Thế Tử Phi. Không phải là không có người thích hợp mà là do Triệu Thác quấy rối.
Có thể là hắn không hài lòng với cô nương mà mẫu kế đã chọn. Mẫu kế khắp thiên hạ này đều độc ác như nhau, ta đã có thể giải thích được tâm tình của hắn.
Chỉ là hắn lại lấy ta ra làm bia đỡ đạn, ta không thể giải thích được.
Đúng là bị một nha hoàn xuất thân hèn mọn đê tiện, bối cảnh có vết nhơ như ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo, không tiếc làm trái lời cha mẹ, đắm chìm trong trụy lạc, lại có thêm tai tiếng không phải nàng thì không cưới truyền ra, thì nhà ai cũng sẽ né xa ba thước.
Nhưng mà trên đời này có nhiều nha hoàn như vậy, ta cũng không phải là nha hoàn nổi bật gì, vì sao hắn nhất định phải chọn ta chứ?
"Nàng không sao chứ?" Triệu Thác phản ứng lại, không màng thân phận tôn quý đỡ ta lên, lại còn xốc váy áo muốn kiểm tra cho ta.
Ta vội vàng che bụng, nhắc nhở hắn: "Thế Tử gia, nam nữ thụ thụ bất thân."
"Không sao. Nàng sớm muộn gì cũng sẽ trở thành nữ nhân của gia."
Mấy lời này, mới nghe thì có chút phong thái của tổng tài bá đạo nhưng ta biết hắn đang nói sự thật.
Trải qua một chuyện này, trừ việc tiến vào hậu viện của Triệu Thác, ta không còn lựa chọn nào khác. Chỉ sợ rằng khi hắn không cần ta nữa, người khác cũng sẽ không có gan tiếp nhận nữ nhân đã từng có liên quan đến vị Thế Tử gia này.
Ai bảo khế ước bản thân của ta lại nằm trong tay người khác, là một tiểu nô tài không có nhân quyền chứ?
Ta suy nghĩ một lúc, cũng không cần cố gắng kiên trì nữa.
Khóe môi Triệu Thác hơi cong cong, có thể là đã cảm thấy ta trở nên thức thời. Hắn thay đổi sắc mặt cũng nhanh, liền bày ra một biểu tình đau lòng: "Ôi. Xanh một chỗ rồi. Đều do ta nhất thời không khống chế được lực đạo."
Thế Tử gia, ngài gọi đó là không khống chế được lực đạo sao? Cái đấy phải gọi là không khống chế được tính tình.
"Ở chỗ ta có thuốc bôi tan máu bầm được ngự ban, chút nữa ta sẽ cho người mang qua đây." Mở đầu, Triệu Thác hình như là đã tìm được cảm hứng, nước mắt đưa tình với ta, "Nàng còn thích gì nữa, ta sẽ bảo người mang qua đây? Châu báu trang sức, phấn son hay là vải lụa tơ tằm?"
Ta có chút muốn khóc. Triệu Thác muốn bám lấy ta không buông.
Quả nhiên hắn chân trước mới rời khỏi phủ Thượng Thư không bao lâu, đã có ban thưởng từ Nam An quận vương phủ cuồn cuộn đưa đến trước mặt ta.
Nào là khuyên tai đá quý bồ câu huyết hồng, nào là vòng ngọc phú quý mỡ dê, rồi còn có cả lắc chân vàng dòng khảm mã não ngọc bích, trâm cài, ngọc trai lớn nhỏ cái gì cũng có, thậm chí còn có một chậu hải đường chạm ngọc phỉ thúy cao hơn nửa người.
Đi cùng còn có đại trưởng quầy nổi danh nhất kinh thành "Vân Tưởng xiêm y" và lão bản nương "Hoa Tưởng dung". Một người phụng mệnh Triệu Thác đo xiêm y mới cho ta, một người mang theo đủ loại mỹ phẩm rực rỡ muôn màu cho ta lựa chọn.
Bây giờ thì cả kinh thành đều biết Thế Tử gia của Nam An quận vương phủ vô cùng sủng ái một nha hoàn ở phủ Thượng Thư.
Triệu Thác chơi lớn như vậy, lại cứng đầu không chịu chấp nhận liên hôn ở nhà, trong cung cũng đã nhận được tin tức. Pháo hôi* là ta đây lập tức bị triệu vào cung gặp Thái hậu.
*Người hi sinh làm nền cho kẻ khác
Đương nhiên ta đã trở thành một nha đầu ti tiện, không quyền không thế, muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, thủ đoạn xấu xa, mê hoặc Thế Tử gia.
"Ngẩng đầu lên cho ai gia nhìn xem, rốt cuộc là hồ ly tinh như thế nào có thể khiến cho Thác nhi mê mẩn, nhất định muốn kiệu tám người nâng cưới một nô tài qua cửa."
Giọng nói của lão nhân gia này thật sự rất kinh khủng, càng đáng sợ hơn là lúc ta đang quỳ xuống có liếc mắt thấy trong tay một cung nữ cầm khay gồm: dải lụa trắng 3 thước, chủy thủ và một bầu rượu.
!!!
Ta lập tức ngã nhào trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết tỏ lòng trung thành, thể hiện bản thân nhất thời bị vinh hoa phú quý che hai mắt, tỏ ra bản thân thực sự không thích Triệu Thác, chỉ coi trọng thân phận cùng tiền tài của hắn.
Thái hậu bối rối trong chốc lát. Đại khái chắc là không ngờ ta sẽ phối hợp như vậy.
Vậy thì, nể tình ta phối hợp như thế, có thể tha cho ta một con đường sống hay không?
"Thác nhi. Con đã nghe rõ chưa?"
Im lặng vài giây. Thái hậu ra hiệu về phía sau.
Một cung nữ vén rèm lên, Triệu Thác từ phía sau bước ra, cười nói: "Ngoại tổ mẫu, người doạ nàng sợ rồi."
Hắn tới đó ta, cầm khăn trắng như tuyết lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt ta, sau đó đè chặt hai bả vai đang run rẩy của ta lại, ôn nhu nói: "Đừng sợ, có ta ở đây."
Ha ha. Có ngươi mới đáng sợ.
Ta còn run hơn.
Lão nhân gia ngồi ở phía trên đập bàn: "Một nô tì đê tiện, ham hư vinh, nhát gan sợ chết như vậy mà con lại còn coi như bảo bối? Cho dù là làm thông phòng thiếp thất cũng không đủ tư cách."
Đối mặt với cơn giận lôi đình của Thái hậu, Triệu Thác không hề nhăn mày một chút nào, vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Ngoan. Nàng ra bên ngoài chờ ta một chút."
Hắn sai một cung nữ đưa ta ra ngoài, sau đó xoay người làm nũng với vị hoàng tổ mẫu kia. Hắn là cháu ngoại ruột lớn lên dưới gối của Thái hậu, luận về tình cảm, mấy vị hoàng tử trong cung đều kém hắn.
Ta chỉ mong lão nhân gia đánh chuột tránh bình ngọc*, nể mặt Triệu Thác, ngàn vạn lần không làm gì xúc động.
*Không nên hành động hấp tấp