Chương 9 - Cuộc Tình Đẫm Nước Mắt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

9

“Em xem này.” Anh chỉ tấm chụp bên bờ biển, “Lúc đó em cười đẹp lắm.”

Trong ảnh, tôi nhìn anh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ và yêu thương, còn anh thì ngắm nhìn xa xăm, chẳng buồn để ý đến ống kính.

“Còn tấm này…” Anh lật đến ảnh cưới, ngón tay lướt qua nụ cười của tôi, “Em mặc váy cưới đẹp thật.”

Tôi khép mắt lại, không muốn nhìn những hạnh phúc đã vụt tắt.

Đêm khuya, tôi nghe thấy anh gọi điện ngoài ban công, giọng ép xuống thấp:

“Không tiếc bất cứ giá nào… Đúng, ung thư tụy… Phương pháp điều trị thử nghiệm mới nhất…”

Sáng sớm, tôi thấy anh gục bên giường ngủ, điện thoại vẫn sáng, hiển thị email trao đổi với chuyên gia nước ngoài.

Tôi khẽ lấy điện thoại, nhìn thấy lịch sử tìm kiếm: Ung thư tụy giai đoạn cuối tỉ lệ sống sót… loại thuốc giảm đau tốt nhất… làm thế nào để bệnh nhân cuối đời thoải mái hơn…

Một giọt nước mắt rơi trên màn hình, tôi vội lau đi, không muốn anh tỉnh dậy.

Lâm Ngữ đến thăm tôi đúng lúc anh đi gặp bác sĩ. Cô nhìn theo bóng lưng anh, vẻ mặt phức tạp.

“Anh ấy biết rồi?”

Cô nắm lấy bàn tay gầy gò của tôi.

Tôi gật đầu, nhìn đám mây ngoài cửa sổ:

“Anh ấy đã hủy ly hôn.”

“Đồ khốn!” Lâm Ngữ nghiến răng, “Bây giờ mới…”

“Ngữ Ngữ.” Tôi khẽ ngắt lời, “Đừng mắng anh ấy.”

Cô bật khóc, nước mắt lăn dài:

“Đến giờ phút này cậu còn che cho anh ta…”

Tôi mỉm cười, lau nước mắt cho cô:

“Anh ấy rất tốt, chỉ là không yêu mình thôi.”

Khi Thẩm Yến quay lại, anh mang theo một bó hồng trắng – loài hoa tôi thích nhất. Anh vẫn nhớ.

“Cảm ơn.” Tôi đón lấy, nhưng chẳng còn ngửi thấy hương thơm, ung thư đã cướp mất khứu giác của tôi.

Anh tỉ mỉ cắm hoa vào bình, ánh nắng xuyên qua cánh hoa, để lại bóng loang lổ trên sàn.

“Tĩnh Thư.” Anh bất ngờ quỳ một gối, lấy ra một chiếc hộp nhung:

“Chúng ta bắt đầu lại, được không?”

Trong hộp là chiếc nhẫn kim cương, to hơn nhiều so với nhẫn cưới năm xưa, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Tôi nhìn vẻ thành khẩn của anh, bỗng nhớ lại năm năm trước, trên bãi biển, anh cũng quỳ gối cầu hôn tôi, sau lưng là pháo hoa rực rỡ.

“A Yến.” Tôi khẽ nói, “Không cần đâu.”

Ánh mắt anh lập tức ảm đạm, nhưng vẫn cố chấp nâng nhẫn:

“Anh nghiêm túc mà…”

“Em biết.” Tôi vuốt mặt anh, râu cứng chạm vào lòng bàn tay, “Nhưng em không cần tình yêu vì thương hại.”

Mắt anh đỏ lên, siết lấy tay tôi:

“Không phải thương hại! Anh…”

Đúng lúc ấy, bác sĩ bước vào:

“Thẩm tiên sinh, có thể ra ngoài trao đổi một chút không?”

Trước khi đi, anh đã đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi. Vừa vặn hoàn hảo, như được đo sẵn.

Qua cửa kính, tôi thấy bác sĩ chỉ vào phim CT, nói gì đó. Bóng lưng anh dần gập xuống, cuối cùng ngồi thụp trên sàn.

Khi quay lại, mắt anh đỏ hoe nhưng vẫn cố gắng mỉm cười:

“Bác sĩ nói em có thể tạm thời xuất viện… Em có muốn về nhà không?”

Tôi hiểu đây nghĩa là gì — chăm sóc cuối đời.

“Được.” Tôi mỉm cười gật đầu, “Em muốn về nhà.”

Anh ôm tôi lên, như nâng món đồ sứ dễ vỡ, thì thầm bên tai:

“Chúng ta về nhà.”

Xe đi ngang qua rạp chiếu phim năm xưa, anh đột nhiên nói:

“Nhớ lần hẹn đầu của chúng ta không? Em sợ quá làm đổ hết bỏng ngô.”

Tôi yếu ớt cười:

“Hôm đó là phim kinh dị mà…”

“Không, là phim tình cảm.” Anh sửa lại, “Em sợ quá trốn vào lòng anh.”

Tôi ngẩn ra. Trong ký ức tôi rõ ràng là phim kinh dị, nhưng điều đó còn quan trọng sao? Chí ít anh đã nhớ về buổi hẹn đầu.

Về đến nhà, anh đặt tôi xuống sofa, bận rộn dọn dẹp khắp nơi, như muốn che giấu nỗi bất an.

“Đừng bận nữa.” Tôi gọi, “Ngồi xem tivi với em đi.”

Anh lập tức ngồi xuống, vòng tay ôm lấy tôi thật cẩn thận, như sợ làm tôi đau.

Tivi đang chiếu Titanic, đúng cảnh bà Rose già ném “Trái tim đại dương” xuống biển.

Thẩm Yến bất chợt nói:

“Anh sẽ không như vậy.”

Tôi ngước nhìn, ánh mắt anh lấp lánh nước:

“Anh sẽ không để em chìm xuống một mình.”

Câu nói ấy như lưỡi dao đâm trúng nơi mềm nhất trong tim, tôi dựa vào vai anh, khóc lặng lẽ.

Đêm đến, anh nhất quyết ôm tôi ngủ, như ngày mới cưới. Lưng tôi áp vào ngực anh, nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ.

“Tĩnh Thư.” Anh khẽ thì thầm, “Ngày mai chúng ta đến Nhĩ Hải nhé?”

Tôi sững lại. Đó là nơi chúng tôi từng đi tuần trăng mật.

“Anh đã đặt vé rồi, bác sĩ cũng đồng ý. Chỉ có hai chúng ta thôi.”

Anh siết chặt vòng tay.

Tôi gật đầu, nước mắt thấm ướt gối. Anh vẫn nhớ tôi yêu nhất là Nhĩ Hải.

Trong bóng tối, tôi nghe anh thì thầm:

“Xin lỗi… Còn nữa, anh yêu em.”

Câu nói tôi chờ suốt năm năm, cuối cùng nghe được vào lúc cuối đời.

Tôi nắm chặt tay anh, trong lòng gạch bỏ điều số 74 trong danh sách — nghe anh nói yêu mình một lần nữa.

Có những hạnh phúc, dù đến muộn vẫn vô cùng quý giá.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)