Chương 8 - Cuộc Tình Đẫm Nước Mắt
8
Kiều Yên bật khóc: “Nhưng nó cần anh…”
“Vợ tôi cần tôi.” Anh nhấn từng chữ, “Cô ấy sắp chết rồi, cô biết không? Cô ấy sắp chết rồi!”
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, sau đó là tiếng tút dài.
Thẩm Yến quỳ xuống bên giường, vùi trán vào tay tôi: “Xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi…”
Tôi vuốt tóc anh, nhớ lại khoảnh khắc năm năm trước trong lễ cưới, anh cúi đầu đeo nhẫn cho tôi, lông mi dài in bóng xuống gương mặt.
“Đừng xin lỗi.” Tôi thì thầm, “Anh đã cho em năm năm đẹp nhất.”
Khi y tá đến thay thuốc, anh bị mời ra ngoài. Nhật ký rơi xuống đất, trang mở ra viết: Hôm nay xác nhận bị ung thư tụy, bác sĩ nói nhiều nhất nửa năm. May mà đã ly hôn, A Yến sẽ không quá đau lòng.
Anh quay lại, đôi mắt đỏ sậm hơn. Nhặt cuốn nhật ký lên, anh đặt lại lên gối tôi: “Tĩnh Thư, chúng ta tái hôn đi.”
Tôi lắc đầu: “Không cần thương hại em.”
“Không phải thương hại!” Anh bỗng cao giọng, “Là anh–”
Cửa phòng bật mở, bác sĩ xen vào: “Thẩm tiên sinh, bệnh nhân cần nghỉ ngơi.”
Anh bị mời ra, nhưng lúc quay đầu nhìn tôi, ánh mắt như muốn khắc sâu hình bóng tôi vào linh hồn.
Đêm khuya, cơn đau lại dội lên. Tôi cắn răng không bấm chuông, không muốn làm phiền y tá.
Ánh trăng xuyên qua rèm, chiếu lên tủ đầu giường – nơi đặt chiếc điện thoại Thẩm Yến bỏ quên.
Màn hình sáng lên, tin nhắn từ Kiều Yên: Cô ta sắp chết rồi, anh còn ở đó làm gì? Alex cần cha!
Tôi dời mắt, nhưng lại thấy hình nền máy anh – bức ảnh kỷ niệm ba năm cưới bên hồ Nhĩ Hải. Tôi mặc váy trắng, anh ôm eo tôi, cả hai cười rạng rỡ.
Tôi vẫn tưởng anh đã sớm thay đi từ lâu.
Cơn đau bỗng trở nên xa xăm. Tôi khẽ đặt tay lên cuốn nhật ký, chậm rãi gạch đi mục số 73 – nghe anh nói “Anh yêu em” một lần nữa.
Có những ước nguyện, không cần nói ra cũng tự khắc thành hiện thực.
Khi Thẩm Yến đặt tập hồ sơ hủy đơn ly hôn lên giường bệnh của tôi, ánh nắng chiếu đúng vào những ngón tay đang run rẩy của anh.
“Anh đã ký rồi.” Giọng anh khàn khàn, “Chúng ta không ly hôn nữa.”
Tôi nhìn những chiếc lá ngô đồng rơi ngoài cửa sổ, khẽ lắc đầu:
“Không cần phải làm vậy.”
Anh đột ngột siết chặt lấy tay tôi, lực mạnh đến mức đau nhói:
“Anh không phải vì thương hại em!”
“Vậy thì vì sao?” Tôi quay đầu nhìn anh. Người đàn ông mà tôi từng yêu sâu đậm ấy, trong mắt anh là nỗi đau khổ thật đến thế, chỉ vì tôi sắp chết ư?
Đồng tử Thẩm Yến co rút lại, như bị kim châm:
“Tĩnh Thư…”
“A Yến.” Tôi rút tay ra, “Đừng đóng vai người chồng tốt trong những ngày cuối đời của em.”
Gương mặt anh lập tức tan vỡ, như một tấm gương vỡ vụn, mảnh nào mảnh nấy đều phản chiếu sự đau đớn.
Khi y tá đến đưa thuốc, anh bị mời ra ngoài. Lúc ngoái lại, ánh mắt ấy giống hệt khoảnh khắc năm năm trước, trong hôn lễ, khi anh vén khăn voan của tôi.
Đêm đó tôi sốt cao không hạ, mơ màng nghe thấy anh và bác sĩ tranh cãi ngoài hành lang.
“Điều trị thử nghiệm ở nước ngoài! Bao nhiêu tiền cũng được!” Giọng anh khàn đặc, lạc đi.
“Thẩm tiên sinh, đã quá muộn rồi…” Bác sĩ thở dài, “Giờ điều quan trọng nhất là để cô ấy ra đi thoải mái.”
Nửa đêm tôi tỉnh dậy, thấy anh cuộn mình ngủ trên sofa bệnh viện, bộ vest nhăn nhúm, tay vẫn nắm chặt bệnh án của tôi.
Ánh trăng len qua khe rèm rơi trên gương mặt anh, soi rõ hai vệt nước mắt chưa khô.
Tôi khẽ gọi:
“A Yến…”
Anh lập tức choàng tỉnh, gần như lao đến giường:
“Đau ở đâu? Anh gọi bác sĩ nhé?”
Tôi lắc đầu. Đúng lúc ấy cơn đau quặn thắt ập đến, tôi cắn chặt môi, không cho mình kêu thành tiếng.
Bàn tay Thẩm Yến siết lấy tay tôi, hơi ấm truyền qua từng đầu ngón:
“Cứ kêu ra, đừng nhịn…”
“A Yến…” Trong cơn đau, tôi vô thức gọi tên anh, như bấu víu lấy chiếc phao cuối cùng.
Anh ôm chặt tôi, giọng nghẹn ngào:
“Anh ở đây… Anh ở đây, không đi đâu cả…”
Thuốc giảm đau ngấm, tôi yếu ớt dựa vào ngực anh, ngửi mùi gỗ quen thuộc từ nước hoa của anh, bỗng nhớ đến một câu hỏi.
“Nếu có thể làm lại từ đầu…” Tôi khẽ hỏi, “Anh vẫn sẽ cưới em chứ?”
Cơ thể Thẩm Yến khựng lại, hơi thở nặng nề. Khi tôi tưởng rằng anh sẽ không trả lời, anh lên tiếng.
“Anh sẽ.” Giọng anh vỡ vụn, “Anh sẽ yêu em sớm hơn.”
Câu nói ấy như một con dao cùn, chậm rãi xuyên vào tim tôi, đau đớn mà dịu dàng.
Ngày hôm sau, anh dọn về lại nhà chung nhưng vẫn ngày ngày xuất hiện đúng giờ trong phòng bệnh, mang theo cháo anh tự nấu và hoa tươi.
“Anh không đi làm sao?” Tôi nhìn quầng thâm dưới mắt anh.
Anh lắc đầu, múc cháo thổi nguội:
“Công ty không quan trọng bằng em.”
Câu nói ấy đến quá muộn, muộn đến mức tôi chẳng còn cảm nhận được vị cháo nữa.
Cuối tuần anh mang đến một cuốn album, toàn là ảnh của chúng tôi, có tấm tôi còn chẳng nhớ từng chụp.