Chương 5 - Cuộc Tình Đẫm Nước Mắt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5

“Anh ấy đi công tác rồi.” Tôi mỉm cười, chọn chỗ ngồi khuất nhất, trước mặt là đĩa cá hấp.

Thời đại học tôi thích ăn cá, Thẩm Yến luôn cẩn thận gỡ xương cho tôi. Sau này tôi tự học cách ăn, còn anh thì chẳng bao giờ để ý nữa.

Rượu quá ba vòng, chẳng hiểu ai đưa chuyện đến Kiều Yên.

“Nghe nói cô ấy ly hôn tháng trước? Dắt con từ Pháp về.” Một cô gái cố tình nâng giọng.

Nĩa trong tay tôi lướt qua đĩa, vang lên tiếng rít chói tai.

“Thẩm Yến có biết không? Họ từng là đôi trai tài gái sắc hồi cấp ba mà.” Có người ám chỉ nhìn tôi.

Lâm Ngữ đập bàn: “Ăn cơm mà không ngậm được miệng sao?”

Tôi đặt tay lên bàn tay cô, mỉm cười: “Con Kiều Yên bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hình như bốn tuổi, nghe nói cha là chủ một hầm rượu bên Pháp.” Lý Duệ gãi đầu, “Mà nói thật, mắt thằng bé rất giống…”

Cửa phòng đột ngột bật mở.

Một người phụ nữ mặc váy đỏ ào vào, thở hổn hển: “Xin lỗi mọi người, vừa họp phụ huynh xong!”

Kiều Yên.

Cô ấy còn đẹp hơn trong tấm ảnh – tóc xoăn màu hạt dẻ, làn da trắng như sứ, khóe môi cười lộ lúm đồng tiền bên má trái. Trong vòng tay là một bé trai tóc vàng đang ngủ say.

Ánh mắt tôi dừng lại trên gương mặt đứa trẻ – đôi mắt phượng hơi xếch ấy, giống Thẩm Yến đến kinh ngạc.

“Đây là Alex, con trai tôi.” Kiều Yên dịu dàng vuốt mái tóc bé, ánh mắt đảo một vòng quanh bàn, khi dừng lại ở tôi thì khựng lại thoáng chốc, rồi cười nhạt: “Xin lỗi, làm mẹ đơn thân không dễ dàng gì.”

Mọi người rối rít tỏ vẻ thông cảm, có người vội vàng kéo ghế cho cô ta, có người nhanh nhẹn gọi phục vụ thêm món.

Tôi máy móc nhai miếng cá trong miệng, xương mắc trong cổ họng, đau đến mức muốn khóc.

“Tĩnh Thư,” Kiều Yên bất ngờ nâng ly hướng về tôi, “ngưỡng mộ đã lâu, Thẩm Yến thường nhắc đến cô.”

Khi ly thủy tinh chạm nhau, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út cô ta lóe sáng – hệt như chiếc truyền gia bảo vật trong két sắt mà Thẩm Yến nói đã đánh mất.

“Anh ấy… nói gì về tôi?” Tôi nghe thấy mình hỏi.

Kiều Yên nghiêng đầu, đôi môi đỏ khẽ nhếch: “Anh ấy nói cô rất… kiên cường.”

Trước mắt tôi quay cuồng, giọng Kiều Yên xa dần: “Trời ạ, mặt cô tái quá!”

Tôi cố đứng lên, nhưng đầu gối mềm nhũn. Ý thức cuối cùng là tiếng hét hoảng loạn của Lâm Ngữ và âm thanh nặng nề khi đầu tôi va xuống thảm.

Khi tỉnh lại, đập vào mắt là trần nhà bệnh viện trắng toát, bên giường là Thẩm Yến đang gà gật.

Áo vest anh nhàu nhĩ, cằm lún phún râu xanh tay vẫn nắm chặt bệnh án của tôi.

Tôi khẽ cử động, anh lập tức choàng tỉnh, đôi mắt đỏ ngầu: “Em tỉnh rồi!”

“Xin lỗi, dọa mọi người sợ phải không? Buổi gặp mặt… thế nào rồi?” Tôi yếu ớt hỏi.

Biểu cảm anh thoáng kỳ lạ: “Em ngất xỉu còn quan tâm đến buổi tụ họp?”

“Alex đáng yêu lắm.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, “Nó bốn tuổi rồi nhỉ?”

Thẩm Yến đột ngột đứng bật dậy, ghế cọ xuống sàn ken két: “Không phải con anh.”

“Tôi có nói là con anh sao?” Tôi mỉm cười nhìn anh, “Anh hoảng gì thế?”

Anh hít sâu một hơi, bất ngờ cúi người ôm chặt lấy tôi, giọng lạc trong vai tôi: “Tĩnh Thư, đừng như vậy…”

Cái ôm này vừa quen vừa lạ – quen thuộc là mùi hương trên người anh, xa lạ là cánh tay run rẩy cùng tiếng nghẹn ngào.

Tôi vỗ nhẹ lưng anh, như dỗ một đứa trẻ gặp ác mộng: “Em không sao, thật đấy.”

Khi anh ngẩng đầu, tôi kinh ngạc thấy khóe mắt anh ánh lên giọt lệ: “Bác sĩ nói em…”

“Chỉ là thiếu dinh dưỡng thôi.” Tôi vội ngắt lời, đưa tay lau đi giọt nước mắt chưa kịp rơi, “Đừng lo.”

Anh giữ bàn tay tôi áp vào mặt, lòng bàn tay tôi ẩm lạnh: “Chúng ta về nhà đi.”

Chúng ta.

Hai chữ ấy như một con dao cùn, từng nhát từng nhát cắt vào tim.

“Ừ.” Tôi khẽ đáp, nhưng trong lòng thầm nói – đây là lần cuối cùng, Thẩm Yến.

Lần cuối tôi giả vờ chúng ta vẫn còn là một, giả vờ anh vẫn còn yêu tôi.

Y tá vào rút kim truyền, mỉm cười: “Chồng cô đã thức trông suốt đêm, tình cảm quá.”

Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ. Bầu trời trước bình minh phủ một màu xanh thẫm tuyệt vọng – giống hệt giữa tôi và Thẩm Yến, vĩnh viễn chẳng đợi được ánh sáng thật sự của ban ngày.

Trên tài liệu luật sư đưa đến, phần phân chia tài sản đã bị tôi gạch chằng chịt đến mức không còn nhận ra.

“Cô Ôn, cô chắc chắn chỉ lấy những quyển sách đó thôi sao?” Luật sư đẩy gọng kính, “theo pháp luật, ít nhất cô có thể được chia…”

Tôi lắc đầu, ký tên vào phần chỉnh sửa. Âm thanh ngòi bút rạch trên giấy nghe chẳng khác gì tiếng trái tim nứt vỡ.

Phần lớn số sách ấy đều do Thẩm Yến tặng, mỗi trang đầu đều có nét chữ của anh, từ “gửi cô mọt sách nhỏ của anh” đến “gửi người anh yêu nhất” – nét chữ từ non nớt đến chín chắn, ghi dấu suốt chặng đường tình yêu của chúng tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)