Chương 7 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng
Khi Mặt Trời lên đã lên cao và ánh nắng cũng gay gắt hơn thì cả ba mới đi được một đoạn rất ngắn.
Kiến Vàng và Sâu Xanh vốn đi rất nhanh nhưng vì phải giảm tốc độ để đợi chờ bác Ốc Sên thành thử đôi bạn bước khá chậm.
Vì không muốn bác Ốc Sên tự ti nên Sâu Xanh lẫn Kiến Vàng đều giả vờ như đang vừa đi vừa ngắm cảnh, chọc ghẹo cây cỏ.
Chân của Kiến Vàng dài còn chân của Sâu Xanh thì nhiều nên có đôi khi chúng bước hơi quá đà, cách xa bác Ốc Sên cả một quãng.
Những lúc như vậy, chúng liền đứng lại, giả bộ quan sát, thám thính tình hình.
- Với tốc độ này thì bao giờ chúng ta mới đến vùng đất mới nhỉ? – Sâu Xanh lồi mắt nhìn Kiến Vàng, hỏi nhỏ.
- Mình không chắc lắm. Mình chỉ biết đã hơn nửa ngày nhưng khi quay đầu nhìn lại, mình vẫn thấy cái đám cỏ già cỗi mà bác Ốc Sên vẫn thường trú ngụ. – Kiến Vàng ảo não trả lời.
Đi đâu được thêm một đoạn nữa, khi đám cỏ già cỗi đã khuất hẳn tầm nhìn thì bác Ốc Sên đề nghị dừng lại nghỉ ngơi, dùng bữa vì theo bác, tất cả nên có chế độ ăn uống đúng giờ để đảm bảo sức khỏe, còn nữa là bác rất mệt, cần duỗi thân một lát.
Thế là họ dừng lại và mạnh ai nấy ôm một gốc cỏ mà gặm nhấm.
Kiến Vàng vẫn chưa quen với thứ thức ăn mới này nên không thấy ngon miệng cho lắm, tuy vậy thì nó vẫn cố nhét thật đầy bụng.
Nó hiểu cuộc sống này có nhiều thứ chẳng thể chọn lựa nên buộc lòng nó phải thích nghi thôi.
Ăn xong, cả ba buông mình trên nền đất khuất dưới đám cỏ rậm rạp mà nghỉ ngơi.
Sâu Xanh nhìn qua những kẽ hở của đám lá đan xen nhau phía trên và bất giác mong ước mình được như những chú chim đang bay lượn tự do trên nền trời xanh kia.
- Cảm giác được bay đó hẳn sẽ rất tuyệt. Cháu ước mình là chim. – Sâu Xanh mơ màng nói với bác Ốc Sên.
- Cháu yên tâm, mai này, cháu cũng có thể bay lượn như chúng thôi, chỉ là cháu bay ở tầm thấp hơn và cánh của cháu cũng đẹp hơn. – Bác Ốc Sên cất mép tiếp lời, chắp cánh thêm ước mơ của cô bé Sâu Xanh.
- Vậy mai này cháu sẽ bay được ạ? Cháu sẽ thành chim ạ?
Sâu Xanh mừng rỡ bật dậy, phấn khích túm lấy chiếc vỏ cũ xì của bác Ốc Sên mà lắc lư hỏi dồn.
Từ khi mở mắt và nhìn thấy ánh Mặt Trời cũng như màu xanh của cỏ, nó đã chẳng biết nó là giống loài gì.
Mãi tận khi nó hỏi các bạn Chuồn Chuồn vô tình ghé xuống vùng đất ấy nghỉ ngơi thì mới biết mình là Sâu.
Và vì nhìn nó mang màu xanh lè xanh lét nên các bạn ấy gọi nó là Sâu Xanh.
- Không, không, cháu sẽ thành Bướm và là một cô Bướm màu xanh. Cánh của cháu sẽ có hoa văn nhiều màu, và nó sẽ là đôi cánh đẹp nhất. – Bác Ốc Sên chậm rãi đáp.
- Ôi, Kiến Vàng, cậu nghe bác ấy nói gì không? Mình là Bướm, thì ra mình là một con Bướm đang trong hình một con Sâu.
Sâu Xanh hí hửng thụi vào Kiến Vàng một cái rồi nhảy dựng lên, múa một cử điệu lúc lắc.
Đã rất nhiều lần nó chứng kiến những anh Bướm, chị Bướm dập dìu trên cánh đồng cỏ đang độ trổ hoa và ngưỡng mộ họ nhưng nó không ngờ bản thân sau này sẽ hóa Bướm.
- Còn Kiến Vàng thì sao ạ? Cậu ấy có mọc cánh giống cháu không? – Sâu Xanh tiếp tục cất tiếng tò mò.
- Sẽ mọc, nhưng cánh của Kiến Vàng nhỏ hơn cháu và không sặc sỡ như cháu đâu. Tuy nhiên, khi ánh nắng chiếu vào, đôi cánh ngỡ như trong suốt ấy sẽ lấp lánh màu của bảy sắc cầu vồng.
Thấy Sâu Xanh đưa đôi mắt ngưỡng mộ nhìn mình, Kiến Vàng khe khẽ gật đầu xác nhận.
Nó may mắn hơn Sâu Xanh ở chỗ được sống cùng bầy đàn và hiểu về các giai đoạn phát triển của mình.
Những tưởng cuộc sống êm đềm ấy có thể ngày ngày tiếp nối và diễn ra nhưng khi chủ vườn trái cây bán lại mảnh vườn cho một người khác, họ đã phun thuốc tiêu diệt chứ không theo mô hình nuôi chúng như người chủ trước đã làm.
Cả ba nghỉ ngơi thêm một chút nữa cho tiêu bớt cỏ thì tiếp tục cùng nhau lên đường.
Những chú Châu Chấu con đang búng chân tanh tách, nô đùa xung quanh bỗng dưng thấy họ rời đi thì nháy mắt nhau và nhún chân nhảy về phía trước, luồn lách trong đám cỏ xanh lốm đốm đôi lá vàng.
Sâu Xanh thấy thế thì cũng bắt chước chúng, co mình lại rồi búng thật mạnh.
Khổ thân cho nó, chẳng bay xa hơn được bao nhiêu mà còn lãnh trọn màn tiếp đất vô cùng xấu hổ.
Nhìn nó tưng lên như trái bóng xanh, cả Kiến Vàng lẫn bác Ốc Sên đều được một phen khiếp vía.
- Cháu vẫn ổn ạ. – Sâu Xanh nắn lại phần thịt bị móp và cất tiếng trấn an họ.
Cả ba lại tiếp tục cuộc hành trình với tốc độ không thể chậm hơn. Qua tận ngày thứ ba thì Kiến Vàng, Sâu Xanh và bác Ốc Sên mới đến điểm kết thúc của vùng đất thuộc quyền quản lý của đàn Kiến Đen.