Chương 6 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng

Nguồn năng lượng biến những điều tiêu cực hiện tại thành động lực tìm kiếm và hướng đến những điều tích cực trong tương lai của Sâu Xanh phần nào lan tỏa sang Kiến Vàng, khiến nó tạm thời gác lại quá khứ đen tối mà chung một ước mơ cùng cô bạn.

-        Nói lang thang thì thật thảm hại, nhưng nói phiêu lưu lại nghe rất hoành tráng. Được rồi, mình sẽ theo cậu, hai chúng ta sẽ cùng nhau băng qua những vùng đất mới.

Kiến Vàng phấn khích nhảy dựng lên và chỉ đứng bằng hai chân, những cái chân còn lại khua vào khoảng không tối mịch.

Tiếng nó sang sảng, làm cho những chú Ốc Sên đang mò mẫm dưới gốc cỏ cắn xén cũng phải giật thót, ngó nghiêng, đề phòng.

-        Cậu nói sẽ đi cùng mình ư? – Sâu Xanh cũng bật đứng dậy, gấp gáp xác nhận để biết mình không nghe lầm.

-        Đúng, chúng ta sẽ cùng nhau phiêu lưu và in dấu chân trên mọi vùng đất mới. – Kiến Vàng gật đầu, khẳng định chắc nịch.

Đôi bạn cùng chung chí hướng mừng rỡ nắm chân nhau quay vòng vòng dưới ánh trăng.

Sâu Xanh yên tâm vì bản thân đã chẳng còn một mình nữa, cả Kiến Vàng cũng vậy.

Gần cạnh họ, bác Ốc Sên già cỗi neo đơn trông thấy cảnh ấy thì chóng mặt, váng đầu quá nên thu mình luôn vào trong vỏ.

Sau khi bàn bạc và thống nhất sẽ đi thẳng theo hướng Mặt Trời mọc vào sáng mai thì Sâu Xanh lẫn Kiến Vàng đều chui vào gốc cỏ và ngủ.

Sâu Xanh còn cẩn thận nhắc cậu bạn lấy chiếc lá đắp lên cho đỡ trúng sương lạnh.

Đêm khuya thanh vắng, Kiến Vàng nghe rõ những tiếng ri rít của rất nhiều bạn côn trùng khác từ xa vọng lại.

Nó từ từ chìm vào giấc ngủ và khi nghe tiếng Sâu Xanh gọi, nó mở mắt ra thì thấy trời đã tang tảng sáng.

-        Chúng ta hãy đi thôi, nắng vẫn chưa lên, trời đang rất mát. – Sâu Xanh chỉ về hướng phía đông và nói.

-        Các cháu có thể cho bác đi chung không?

Tiếng nói bất chợt cất lên ngay khi Kiến Vàng vừa định trả lời Sâu Xanh làm cả hai giật thót quay lại.

Trước mặt chúng là bác Ốc Sên già. Bác ấy đứng ngay đó, hai con mắt mở mà cứ như nhắm, chẳng bù cho Sâu Xanh.

Cái vỏ xoắn phía trên thì chẳng rõ va quệt vào đâu mà bị thủng mất một lỗ. Trông bác ấy cứ như mới tham gia trận chiến về.

-        Chúng cháu đi phiêu lưu ạ, sẽ đi rất nhanh và qua rất nhiều nơi. Cháu sợ bác không theo nổi đâu ạ.

Kiến Vàng lễ phép giải thích vì nó thấy có vẻ bác Ốc Sên khó mà đi theo chúng được. Nó sợ đang đi giữa lưng chừng, bác ta mệt xỉu, lăn quay ra đó thì lại khốn khổ cho cả hai và cho cả bác.

Dù gì bác ấy cũng già cả rồi, nơi đây có cỏ có nước, cũng là chốn bác cư ngụ lâu năm nên ở lại vẫn hơn.

-        Bạn Kiến Vàng nói phải đấy ạ. Nhưng bác đã thua khi đánh lộn ạ?

Sâu Xanh vừa nói vừa lồi mắt nhìn vào cái lỗ thủng trên vỏ của bác Ốc Sên. Nó cố nhìn xem có thấy thịt của bác từ cái lỗ ấy không.

Kiến Vàng thấy thế liền vội vàng chạy đến kéo cô bạn ra. Nó chẳng rõ bạn mình đã mon men đến cạnh bác Ốc Sên từ lúc nào.

Bác Ốc Sên lắc đầu buồn bã rồi kể rằng cái lỗ thủng ấy là vết tích của cuộc chiến tranh giành vùng đất năm xưa.

Bác đã đỡ một đòn cho Kiến Chúa khi đám Kiến Vương Hai Sừng tấn công nhưng sau khi đám Kiến Vương Hai Sừng rút đi và đám Kiến Đen giành lại được lãnh thổ thì Kiến Chúa trở mặt, chê họ Ốc Sên chậm chạp và bố thí cho bác lẫn các cô, cậu Ốc Sên khu đất cằn với những bụi cỏ cứng này làm nơi cư ngụ.

-        Bà Kiến Chúa thật bất lương. Bà ta nên tôn vinh những cựu chiến binh đã đánh đuổi kẻ xâm lược mới đúng chứ? – Sâu Xanh nói và tiện thể thụi Kiến Vàng một cái để tìm kiếm sự đồng tình.

-        Bà ta nói bác không hề có công vì đám Kiến Vương Hai Sừng rút quân là vì chúng tìm được chỗ ở tốt hơn. – Bác Ốc Sên thật thà nói rõ.

Sâu Xanh lúc lắc cái đầu nhìn Kiến Vàng. Trong suy nghĩ của nó, cho dù thế nào thì bác Ốc Sên cũng đã tích cực tham gia trận chiến và đỡ cho Kiến Chúa một đòn chí mạng thì nên đáng được ghi công.

Tiếp đó, bác Ốc Sên khẩn khoản xin cả hai hãy đồng ý cho mình đi theo vì sống đến ngần tuổi này rồi mà bác vẫn mãi quanh quẩn quanh gốc cỏ nơi đây, giờ mới hối hận sao lúc trẻ không có suy nghĩ phiêu lưu, tìm kiếm nơi tốt đẹp hơn.

May mắn hôm nay bác gặp được hai bạn trẻ nhiệt huyết đầy mình nên mong ước được một lần thực hiện ước mơ.

-        Cậu thấy thế nào hả Kiến Vàng? – Sâu Xanh hỏi nhỏ trong khi toàn thân nó đang nghiêng về bác Ốc Sên như muốn chứng tỏ bản thân đã mủi lòng.

-        Vậy cũng được. Bác hãy đi cùng chúng cháu. – Kiến Vàng gật đầu.

Bác Ốc Sên nghe thế thì mừng lắm. Đôi mắt sụp mí càng sụp thêm vì nụ cười móm mém.

Bác liên tục nói lời cảm ơn và tạm biệt những gốc cỏ cứng đã nuôi sống mình trong thời gian qua rồi chuẩn bị tư thế lên đường.