Chương 5 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng

Khi cảm thấy mình cùng Sâu Xanh đã đi một đoạn đường khá xa và xem chừng bọn Kiến Đen đã mất dấu, thôi hết truy đuổi nữa thì Kiến Vàng mới quyết định dừng lại, vừa hay đúng ngay bên một vũng nước nhỏ.

Cái nắng gay gắt ban ngày vẫn chưa thể khiến mấy vũng nước đọng này bốc hơi bay hết và đất vẫn chưa kịp uống cạn chúng.

-        Được rồi, cậu có thể bơi thỏa thích.

Kiến Vàng nói và dừng chân đột ngột khiến Sâu Xanh đang sẵn đà chạy theo thắng không kịp, va luôn vào cậu bạn phía trước khiến trong đầu nó xuất hiện mấy ngôi sao chấp chới.

Khoảnh khắc mở mắt ra và trông thấy vũng nước, Sâu Xanh liền xô Kiến Vàng dạt sang một bên và lao nhanh xuống, thoải mái vẫy vùng, kỳ cọ.

Bị giam cầm lâu quá, nước uống còn khan hiếm huống hồ là nước tắm, thế nên, nó tha hồ tắm bù cho quãng thời gian ấy, tiện thể với luôn mấy lá cỏ dập dềnh trước mắt, vầy rối lại chà cho đỡ ngứa.

Phía trên bờ, Kiến Vàng lóp ngóp bò dậy sau cú đẩy mạnh từ cô bạn, hai mắt nó giương to nhìn Sâu Xanh thỏa thích vũng vẫy làm tung tóe nước lên bờ, ướt hai sợi râu của nó.

-        Cậu không xuống ư? Thích lắm đấy, chúng ta cần tẩy rửa mùi hôi thối trong cái ngục tù ấy.

Vừa nói, Sâu Xanh vừa bơi vào bờ, leo lên và cẩn thận dùng ngọn cỏ kỳ cọ từng cái chân bé xíu của mình.

Kiến Vàng im lặng không đáp, râu nó cụp xuống, lộ rõ vẻ buồn bã.

Nó thầm nghĩ bây giờ cả hai đã thoát khỏi chốn ngục tù ấy rồi, hẳn Sâu Xanh cũng có con đường riêng để đi, về nhà hoặc là theo đồng loại.

Đến cuối cùng, chỉ còn mình nó bơ vơ lạc lõng, chưa biết còn nguy hiểm nào đang rình rập phía trước nữa.

-        Sao thế? Cậu nhớ nhà à? Chúng ta đã thoát rồi, đợi khi ánh Mặt Trời lên là có thể về nhà, không phải sao? – Sâu Xanh quay sang nhìn Kiến Vàng.

-        Mình không còn nhà để về nữa, mình phải đi càng xa càng tốt.

Nói rồi, Kiến Vàng ảo não buông mình nằm xuống, ngửa mặt nhìn lên vầng trăng cao vời vợi và bắt đầu kể cho Sâu Xanh nghe về những chuyện nó đã trải qua.

Rằng nó từng có một ngôi nhà chung rất đông đúc, vui vẻ và đầy ắp tiếng cười của những anh Kiến, chị Kiến khác.

Ngày ngày, tất cả sẽ cùng nối đuôi nhau, chăm chỉ rong ruổi khắp khu vườn trái cây rộng lớn ấy để kiếm ăn, rảnh ra thì đùa nghịch, chơi trò kéo co.

Thế nhưng, vào buổi sáng định mệnh đó, khi con người phun một làn thuốc vào ngay tổ kiến, mọi thứ liền vỡ tan.

-        Mình được chị Kiến đẩy xuống và bay theo gió ra xa, may mắn thoát nạn. Mình cũng không dám quay lại đó nữa, chị ấy bảo mình đừng quay lại và giờ thì mình chẳng biết nên đi đâu.

Sâu Xanh nghe tỏng câu chuyện của Kiến Vàng thì đôi mắt vốn đã to càng như to hơn.

Nó không ngờ cậu bạn lại trải qua một chuyện khủng khiếp như vậy. Đâu có gì buồn hơn việc chứng kiến đồng loại thân thiết bị nạn chứ. Thật quá thê thảm.

-        Đừng buồn nữa Kiến Vàng. Thật lòng mình rất muốn tỏ ra cho cậu thấy là mình đang buồn nỗi buồn của cậu nhưng cậu biết mà, mắt mình không cụp xuống được. – Sâu Xanh lí nhí an ủi Kiến Vàng, mấy cái chân của nó không biết để vào đâu nên cứ quéo vào nhau.

-        Cám ơn cậu, Sâu Xanh. Cậu biết không? Ban nãy khi cậu liều mình lăn vào bọn Kiến Đen, mình đã rất ngưỡng mộ cậu, cậu mạnh mẽ hơn mình.

Nghe Kiến Vàng khen ngợi, Sâu Xanh sướng lắm nhưng cũng làm ra vẻ khiêm nhường, lắc lư cái đầu, bảo đó là do công của cả hai và nhờ Kiến Vàng có sức lực mới ném nó bay xa đến thế, vừa hay hạ được khá nhiều kẻ địch.

-        Khi bình minh đến thì cậu sẽ trở về nhà đúng không? – Kiến Vàng nhìn Sâu Xanh, khẽ hỏi.

-        Mình không biết nhà mình ở đâu cả. Có lẽ mẹ đánh rơi mình nên khi mở mắt ra thì mình chỉ thấy mỗi mình mình nằm trên lá cỏ.

Khác hẳn với vẻ buồn rầu của Kiến Vàng khi kể về quá khứ, Sâu Xanh khá bình thản như thể đó là một lẽ đương nhiên bởi nó đã chấp nhận rồi.

Nó chẳng biết và chẳng thấy mẹ hay bất kỳ anh chị nào nên không hề thương nhớ.

Tuy cũng có đôi lúc nó tủi thân nhưng rồi lại đè nén xuống tất cả mà tiếp tục cuộc sống.

Nó tự hứng sương đêm uống, tự kiếm cỏ và hoa ăn và lớn dần lên. Mãi đến khi những chú Sâu khác tràn về chiếm chỗ thì nó mới rời vùng đất đã dưỡng nuôi mình mà ra đi vì thân cô thế cô, chẳng đấu lại được những chú Sâu hung dữ.

-        Mình mới phiêu lưu được hai ngày thì bị bọn Kiến Đen sập bẫy và bắt trong lúc mình đang ngủ thiếp đi vì mệt. – Sâu Xanh hào hứng kể.

-        Cậu nói phiêu lưu ư? – Kiến Vàng đột ngột bật dậy, trương mắt, vểnh râu hỏi.

-        Đúng vậy, thay vì làm một kẻ lang thang thảm hại, mình chọn cách khám phá các vùng đất mới, biết đâu sẽ tìm được nơi thích hợp làm chốn dừng chân.

Vừa nói, Sâu Xanh vừa ngước đôi mắt lồi đen lóng lánh lên trời cao và tưởng tượng ra những cánh đồng rộng lớn, mơn mởn những cỏ non ngọt lành cùng hoa thơm ngát.

Và quan trọng là, nơi đó không có ai bắt nạt hay chiếm chỗ nó nằm, các loài sẽ cùng chung sống thuận hòa với nhau.