Chương 4 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng

Sâu Xanh cũng cố gắng tưởng tượng ra vũng nước trong vắt lấp loáng ánh trăng rằm mà dốc toàn lực.

Nếu nó làm gãy hai chấn song thì sẽ thoải mái chui lọt, đằng này chỉ gãy có một.

Sau hồi lâu chật vật, Sâu Xanh cũng thoát thân khỏi chốn ngục tối ấy và theo đà lôi kéo của bạn tù mà bay vèo về phía trước, đè lên cái thân hình gầy nhom của Kiến Vàng khiến Kiến Vàng ngỡ như bản thân sắp tắt thở.

-        Xin lỗi, ban đầu mình đã đo và thấy chỉ cần phá một chấn song là đủ nhưng không ngờ mình lại béo nhanh đến thế.

Theo lời hối lỗi là nụ cười khuyến mãi với hàm răng cùi gần như sắp hết, chỉ còn mỗi lợi.

Kiến Vàng cẩn thận quan sát xung quanh, thấy Kiến cai ngục cùng đám lính lác kia hãy còn ngủ say thì vội vàng giục Sâu Xanh mau chóng rời đi.

Cả hai nép sát thân vào những bức tường bằng đất xốp mịn và men theo đó lần tìm lối ra.

Mỗi khi gặp mấy chú Kiến Đen công kênh Sâu Đom Đóm làm đèn đi rọi tuần tra thì Sâu Xanh và Kiến Vàng gần như nín thở.

-        Tại sao Sâu Đom Đóm lại chịu làm đèn cho Kiến Đen nhỉ? – Kiến Vàng nhìn Sâu Xanh, thắc mắc.

-        Bị ép buộc thôi. Này nhé, trong lúc Sâu Đom Đóm đang núp dưới lòng đất chờ ngày mọc cánh bay lên thì bị Kiến Đen phục kích mang về. Cậu nhìn mấy cái chân của nó đi, bị trói bằng cỏ khô đấy, loại cỏ ấy dai cực kỳ. – Sâu Xanh thể hiện sự am hiểu của một tên tù lâu ngày, kiên nhẫn giải thích.

Nghe thì nghe vậy thôi chứ Kiến Vàng đâu dám ló đầu ra nhìn cho kỹ mấy cọng cỏ hay chân Sâu Đom Đóm, nó sợ nhỡ đâu bị Kiến Đen phát giác lại nguy to.

Chờ cho đám tuần tra lướt qua rồi, cả hai mới lò dò tiến ra và chạy nhanh về phía trước.

Đang len lỏi, luồn lách thì bỗng nhiên từ xa vọng lại tiếng hô vang, hò hét của đám Kiến Đen phụ trách coi ngục.

Biết mình và Sâu Xanh đã bị phát hiện bỏ trốn, Kiến Vàng vội tóm lấy một chân cô bạn và kéo chạy thục mạng.

Khó khăn lắm cả hai mới thoát ra cái chốn tối tăm, hôi hám đó nên Kiến Vàng không muốn vào thêm lần nữa. Nó cũng không muốn biến thành bữa ăn cho Kiến Chúa.

Tốc độ của Kiến Vàng rất nhanh bởi chân nó khá dài nên dù cho Sâu Xanh cố mở to hai mắt thì cũng không kịp nhìn thấy bất cứ điều gì cả.

Sâu Xanh chỉ còn biết đặt trọn niềm tin tuyệt đối vào anh bạn mới và cắm đầu cắm cổ chạy theo.

Những nơi mà Sâu Xanh vô tình va trúng, đất mịn liền sụp xuống, phủ lấp những tên Kiến Đen vừa toan đuổi kịp con mồi khiến chúng la oai oái.

-        Tiêu rồi, chúng ta đã bị chặn đường. – Kiến Vàng đột ngột dừng lại, ánh mắt lộ rõ vẻ lo sợ.

Lúc này, Sâu Xanh mới tỉnh hồn và nhận ra trước mặt chúng là một đàn Kiến Đen đông đúc.

Có thể trong lúc truy đuổi, vài con Kiến Đen đã đi đường tắt và báo tin cho đám Kiến Đen bên ngoài bủa vây tù binh.

-        Chúng mày chạy không thoát đâu. Nào, hãy ngoan ngoãn quay đầu đi về lại ngục tối hoặc là sẽ trở thành món ăn khuya cho Kiến Chúa ngay bây giờ. – Con Kiến Đen to nhất lên tiếng hăm he.

Đoàn Kiến Đen càng sấn tới thì đôi bạn càng thụt lùi. Phía sau chúng bắt đầu vọng lại tiếng bước chân rầm rập.

Hiểu rõ nếu bây giờ không làm gì thì cơ hội sống sót sẽ chấm dứt nên Sâu Xanh vội quay sang Kiến Vàng, nói khẽ.

-        Cậu hãy dùng mình như một trái bóng tưng và ném về phía chúng đi nào, mình sẽ đè bẹp chúng và chúng ta tranh thủ lúc chúng hỗn độn thì chạy thật mau.

-        Nhưng như thế cậu sẽ rất đau đấy. – Kiến Vàng lo lắng đáp.

-        Đau nhưng vẫn sống, hơn nữa cậu xem, mình béo thế này sẽ rất êm, không sao cả, nhanh lên.

Vì cô bạn đã quyết tâm nên Kiến Vàng thôi không ngần ngại nữa.

Dẫu cho có sứt đầu, mẻ trán hay thậm chí là rụng vài cái chân thì miễn sao còn sống ra ngoài là được, vẫn hơn kết thúc hành trình sinh tồn nơi đây.

Với sức lực có thể nâng một thứ có trọng lượng lớn gấp mấy mươi lần cơ thể, Kiến Vàng dễ dàng nhấc bổng Sâu Xanh lên quay mấy vòng và ném thẳng cô bạn về phía trước.

Kết quả là lũ Kiến Đen bị Sâu Xanh làm cho tán loạn hết.

Chớp ngay cơ hội quý báu, Kiến Vàng hối hả băng qua đám hỗn độn, vọt đến tóm lấy cô bạn dũng cảm rồi chạy bán sống bán chết.

Khi cảm giác hơi gió lạnh khẽ thoảng qua cùng mùi hương của hoa cỏ đêm thì cả hai mới biết mình đã ra khỏi sào huyệt của Kiến Đen.

Tuy nhiên, vì kẻ thù vẫn truy đuổi ráo riết nên Sâu Xanh và Kiến Vàng chẳng có thời gian nghỉ ngơi, lại tiếp tục co chân mà chạy.

-        Một ngày nào đó khi mình lớn, mình sẽ quay lại và bắt nạt bọn chúng.

Kiến Vàng chẳng mảy may để ý lời Sâu Xanh nói, nó cứ mải miết lôi cô bạn về phía trước.