Chương 3 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng
Đêm đến, khi đàn Kiến Đen đã thiu thiu ngủ, Sâu Xanh mới lân la bò qua chỗ Kiến Vàng và thì thầm bảo nó theo mình đến cuối phòng giam, nơi có mấy cái song làm bằng cành cây khô nham nhở những vết cắn.
- Đây là kế hoạch mình nói với cậu. Mình gặm được bấy nhiêu thì răng mòn hết, không làm nhanh được, còn phải chừa để nhai cỏ nữa.
Dứt lời, Sâu Xanh nhe hai hàm răng ra cho Kiến Vàng xem.
Qua ánh sáng lập lòe của mấy chú Sâu Đom Đóm bị treo ngược bên ngoài tỏa vào, Kiến Vàng thấy đúng là răng của Sâu Xanh đã cùn hết.
- Cậu lui xuống đi, để đó cho mình. – Kiến Vàng thì thầm nói khẽ.
Sâu Xanh nghe lời, nhích qua một bên, nhường lại không gian cho Kiến Vàng thuận tiện làm nốt công việc dang dở.
Hai đôi mắt ốc nhồi cứ liếc tròn tròn rồi sang trái, qua phải, đề phòng có tên Kiến Đen nào bất chợt thức giấc đi kiểm tra và phát hiện thì toi mạng cả hai.
Bằng hai chiếc càng sắc bén trước đây vốn chỉ dùng để xén trái cây chín mọng, Kiến Vàng hăng hái bào mòn từng lớp song nhà ngục theo vết tích mà Sâu Xanh đã cố gắng gặm nhấm suốt thời gian qua.
Những hạt bụi rơi rớt mỗi lúc một nhiều, bám hết vào thân Kiến Vàng lẫn Sâu Xanh làm chúng hắt hơi liên tục mấy cái.
Được một lúc thì Kiến Vàng tê cứng cả hai càng, toàn thân mệt lử, loạng choạng nằm bẹp xuống đất.
- Kế hoạch này không khả thi. – Kiến Vàng thở mệt nhọc, nói nhỏ.
- Không đúng, đây là kế hoạch khả thi duy nhất. – Sâu Xanh trừng mắt quả quyết.
- Nhưng mình không thể, mình hoàn toàn đuối sức.
Dứt lời, Kiến Vàng nhắm mắt. Nó đang nghĩ tới hình ảnh đáng thương của mình khi mà bình minh ngày mai vừa đến.
Lúc đó, lũ Kiến Đen sẽ bỏ nó lên một chiếc lá xanh mướt và khiêng lên dâng cho Kiến Chúa nhấm nháp.
- Bà ta sẽ ăn chân mình trước hay râu của mình trước nhỉ? – Kiến Vàng hỏi trong khi mắt vẫn khép.
- Mình nghĩ là chân trước, để đề phòng cậu chạy thoát.
Sau câu đáp lời ủ dột kia, Sâu Xanh bò lại những chấn song và cọ mình vào cho đỡ ngứa ngáy.
Từ ngày bị bắt vào đây, nó chưa được một lần tắm cho sạch sẽ, bọn Kiến Đen chỉ bố thí cho nó vài giọt sương giải khát là đã may mắn lắm rồi.
Sâu Xanh không mấy lo lắng vì tin rằng trước ngày mừng thọ Kiến Chúa, nó sẽ dư thời gian gặm gãy mấy cái song này và bỏ trốn nhưng Kiến Vàng thì khác, nội trong đêm nay mà không thoát thì chỉ còn đường chết.
- Này, cậu sẽ làm điều gì đầu tiên khi ra khỏi nơi đây? – Sâu Xanh vừa hỏi vừa lắc lư thân mình.
- Mình sẽ quay lại cứu cậu. – Kiến Vàng mỉm cười đáp.
- Thật ấu trĩ, cậu mà ra được thì mình còn nán lại đây sao?
Kèm theo câu nói là tiếng ngáp dài. Cảm giác đã ngứa khiến Sâu Xanh mơ màng hưởng thụ.
Cọ qua cọ lại một hồi, cảm thấy đã bớt ngứa, nó mới mở mắt và toan rời đi.
Thế nhưng, mấy cái chân chi chít lại vô tình vấp vào nhau khiến nó loạng choạng, ngã bật ngửa, va thật mạnh vào hàng song ngục bằng cành cây khô phía sau rồi dội ngược về phía trước như một trái bóng tưng.
Tiếng động tuy không đủ làm kinh động lũ Kiến Đen đang ngủ li bì ngoài kia nhưng cũng khiến Kiến Vàng giật mình vì khoảng cách giữa chúng khá gần.
Nó vội vàng lao đến và đỡ Sâu Xanh dậy, rối rít hỏi han.
- Cậu có bị làm sao không?
- Không sao cả. Nhưng…hình như đó là tiếng xương của mình đang vỡ nhỉ?
Sâu Xanh lo lắng hỏi Kiến Vàng vì âm thanh “răng rắc” đang vang lên nhè nhẹ.
Kiến Vàng đưa mắt nhìn về phía hàng song ngục và phát hiện âm thanh kia đến từ đó. Nó nhảy cẫng lên, tóm lấy cái đầu xanh lè có đính hai con ốc nhồi quay ngược ra sau.
- Đó là tiếng gãy của chấn song. – Kiến Vàng mừng rỡ nói.
- Ồ, chúng ta làm được rồi, biết thế ngày nào mình cũng ngã vào đấy có phải nhanh hơn không? – Sâu Xanh tiếc nuối cất tiếng.
Thế là, cả hai nhanh chóng dùng sức đẩy cho cành cây gãy rời hẳn, để lộ ra một khoảng trống vừa đủ chui lọt.
Kiến Vàng mau mắn phóng ra ngoài trước rồi cố gắng kéo Sâu Xanh theo vì thân hình cô bạn mũm mĩm, to gấp mấy lần nó.
- Mình thề là mình sẽ giảm cân ngay khi rời khỏi đây. Mình sẽ ăn chín lá cỏ mỗi ngày thay vì mười lá như mọi lần. À, không, mình phải tìm một vũng nước và tắm thật sạch trước lúc bước vào chế độ ăn kiêng.
Cứ sau mỗi câu nói mệt nhọc xen lẫn tiếng thở phì phò, Sâu Xanh lại nghiến răng, trườn ra được một đoạn.
Nó đang trách sao tạo hóa sinh ra nó dài ngoằng thế này. Giá như nó tròn tròn, ngắn ngắn như mấy chú bọ rùa có phải tốt hơn không.
- Cố lên nào, hãy nghĩ tới vũng nước đọng ngoài trời đêm. Khi ra khỏi đây, cậu sẽ được bơi thỏa thích.
Kiến Vàng cật lực lôi kéo và liên tục động viên người bạn mới.