Chương 2 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng
- Rót nhiều nhiều vào. Chúng mày làm ăn chậm chạp thế. Vẹo cổ tao rồi này. – Tên cai ngục gầm ghè.
- Vâng… vâng ạ.
Hai Kiến Đen bé nhỏ bị giọng điệu gay gắt kia làm cho sợ sệt đâm ra run chân, trút một lần hết trọi sương trên lá xuống.
Thế là, một dòng nước tràn trề tuôn ào ào, đến đầu lá cỏ thì tạo thành một giọt sương khổng lồ, rơi tõm vào cái miệng đang há hốc khiến Kiến cai ngục bị ngợp rồi ngã ngửa ra đất, bất tỉnh.
Từ trên cao, hai Kiến Đen vội vàng lao tới mép bàn trông xuống. Chúng thấy Kiến cai ngục nằm chỏng chơ, ướt sũng thì liền rủ nhau bò xuống, khiêng cấp trên ra ngoài phơi nắng.
Trong khi Kiến Vàng còn đang ngơ ngác nhìn theo ba cái bóng, hai dọc, một nằm ngang kia thì bỗng nghe tiếng cười sặc sụa vang sau lưng mình.
Dù rất mệt nhưng nó vẫn cố ngoái đầu lại xem thử.
- Ha… ha, bể cái bụng mình mất thôi. Lần đầu mình thấy vui thế đấy. – Sâu Xanh vừa nói vừa cười chảy cả nước mắt.
Tiếp đó, Sâu Xanh bò lại gần tên tù mới, chăm chú quan sát. Trông cái bộ dạng kẻ đối diện, nó biết rằng Kiến Vàng đang rất đói.
Nó không chần chừ, ục ịch trở lại chỗ cũ, lựa mấy cọng cỏ non mang đến, đặt trước mặt Kiến Vàng và bảo hãy mau ăn.
- Mình chỉ biết ăn trái cây chín mọng thôi. – Kiến Vàng chảy nước mắt, thều thào.
- Trong đây làm gì có trái cây chín mọng chứ? Nếu cậu còn muốn sống tới ngày mai thì hãy tập ăn cỏ đi. Cậu không định đứng lên và thoát khỏi đây sao?
Vừa khuyên, Sâu Xanh vừa đẩy cọng cỏ ống về phía miệng Kiến Vàng.
Sáng nay, bọn Kiến Đen phát thức ăn cho Sâu Xanh thì lọt vào vài cọng cỏ ống non nên nó để dành, phần cuối cuống cỏ mềm và hơi mọng nước nên nó cho rằng Kiến Vàng sẽ ăn được thay cho trái cây chín.
Thấy Sâu Xanh ân cần quan tâm mình, Kiến Vàng xúc động lắm. Nó nhấc chân gạt đi giọt nước mắt, nhổm dậy, ngoạm lấy cọng cỏ ống.
Tuy mùi vị thật khác lạ nhưng nó vẫn cố ăn vì nó muốn được sống.
Khi bị nhốt vào cái nơi bẩn thỉu và tối thui này, nó mới khao khát ánh Mặt Trời ngoài kia, nó không muốn buông xuôi chịu chết và làm điểm tâm cho Kiến Chúa vào sáng mai.
Ăn hết hai cọng cỏ thì Kiến Vàng tỉnh táo lại, chân cũng có thể khua lên khua xuống, di chuyển linh hoạt hơn nhiều.
Lúc này, nó mới nhìn rõ người bạn tù chung cảnh ngộ với mình, đó là một con Sâu béo núng nính, xanh lè, hai mắt to đen lồi ra như ốc nhồi.
- Cám ơn Sâu Xanh. – Kiến Vàng tiến lại gần người bạn mới, tỏ vẻ biết ơn.
- Thấy kẻ cùng cảnh ngộ nên mình giúp thôi. Này, bọn Kiến Đen có nói bao giờ cậu bị đưa đi làm thức ăn chưa? – Sâu Xanh vừa nhâm nhi lá cỏ vừa hỏi nhỏ.
- Kiến Chúa bảo rằng sáng mai sẽ dùng mình làm điểm tâm. Còn cậu thì bao giờ? – Kiến Vàng buồn rầu trả lời rồi hỏi.
- Mình thì khoảng hơn mười ngày nữa sẽ biến thành món khai vị của Kiến Chúa trong tiệc mừng thọ.
Thấy Sâu Xanh thản nhiên trả lời, Kiến Vàng rất ngạc nhiên.
Thái độ này có phải là tinh thần bất khuất dũng cảm mà các anh chị Kiến trong khu vườn vẫn thường hay nói với nó không nhỉ?
- Cậu không sợ chết sao Sâu Xanh? – Kiến Vàng ngơ ngác hỏi.
- Sợ chứ, thế nên mình đang tìm đường bỏ trốn đây. – Sâu Xanh cười đắc ý.
- Trốn ư? Bằng cách nào thế…
Đang lúc Kiến Vàng hỏi thì Sâu Xanh đưa chân lên ra dấu im lặng bởi thấy hai Kiến Đen đã trở vào.
Chúng nối đuôi nhau leo lên bàn và thu dọn mớ lộn xộn do chúng bất cẩn gây ra ban nãy, hại cấp trên giờ đang nằm phơi râu phơi ria trên tảng đá ngoài trời nắng to.
- Chờ tối đến, mình sẽ nói cho cậu nghe về kế hoạch vượt ngục.
Sâu Xanh ghé sát vào Kiến Vàng, khẽ nói rồi lũn đũn bò vào góc khuất, nằm cuộn thành cuộn tròn vo, nhắm mắt.
Bắt chước kẻ đi trước, Kiến Vàng cũng lùi về phía sau mấy bước và duỗi thẳng chân cho đỡ mỏi.
Trong tâm trí của Kiến Vàng lúc này đang nghĩ rằng cần phải để cơ thể khỏe khoắn thì mới có cơ hội vượt qua đám Kiến Đen hung hăng mà tẩu thoát.
Chốc chốc, Kiến Vàng đưa mắt nhìn sang Sâu Xanh, khi thấy người bạn mới béo ú thở đều đều, không nhúc nhích, ngo ngoe gì nữa thì nó hiểu Sâu Xanh đã ngủ rồi.
Ăn ngủ điều độ thế này, chẳng trách Sâu ta béo ú ụ.
Kiến Vàng nhìn lên nóc nhà ngục tối om và thở dài vì nhớ những ngày tháng êm đềm trong khu vườn trĩu quả, nơi ấy quanh năm đều đầy ắp thức ăn cùng những tiếng cười đùa của các Kiến anh, Kiến chị.
Nó có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới có lúc mọi thứ tan tành thế này. Đại gia đình Kiến của nó đã chẳng còn rồi, một số thì chết, một số thì tán loạn tháo thân, không biết họ ở đâu mà tìm kiếm nữa.