Chương 1 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng

Cơn hoảng loạn sau cuộc tháo chạy vẫn còn ám ảnh Kiến Vàng. Khu vườn cây ăn quả vốn là nơi sinh sống hạnh phúc của nó phút chốc biến thành mồ chôn hằng hà sa số những Kiến anh, Kiến chị bởi làn thuốc có mùi hôi nồng nặc, kinh khủng.Nó nhớ mãi giây phút chị Kiến xô nó nhào xuống đất và hét bảo nó hãy mau trốn đi thật xa. Chân chị bị vướng lại trên lớp vỏ cây hở xù xì nên không thể đi cùng nó. Lúc nó chạy được một quãng, ngoái lại thì thấy chị đã kiệt sức, lơ lửng giữa khoảng không chơi vơi. Khi ấy nó hiểu chị đã mất rồi.Qua hai ngày lầm lũi lê bước trong những đám cỏ và ụ đất, Kiến Vàng gần như kiệt sức vì đói, đau và mệt. Nó không tìm được trái cây mọng nước là món mà nó vẫn thường tụ tập ăn cùng các anh chị Kiến nữa. Trước mắt và xung quanh đều toàn cỏ là cỏ. - Ê, thằng ranh con, sao mày dám giẫm trên đất của chúng ta hả?Tiếng hét vang lên the thé đó là của bốn tên Kiến Đen đang làm nhiệm vụ tuần tra, canh gác. Kiến Vàng biết Kiến Đen là loài rất khỏe và hiếu chiến. Dù rằng thân nó to gấp mấy lần chúng cộng lại nhưng hiện tại nó đang hoảng loạn và đuối sức, thêm phần trước giờ nó chẳng đánh nhau với ai bao giờ nên nó tự biết bản thân không phải là đối thủ của chúng.- Dạ, tại trưa nắng quá, em bị choáng, không nhìn rõ nơi này là nhà của các anh, các anh tha cho em.- Đã biết thì đi mau, nếu không, tụi tao sẽ lôi mày về tổ, cho Kiến Chúa nhâm nhi đấy. – Một con Kiến Đen mặt mày hung dữ quát.- Vâng, vâng, em đi liền đây.Vừa nói, Kiến Vàng vừa cố lê tấm thân tàn tạ lách qua những ụ đất mịn rí, xốp xộp vốn là thành trì do Kiến Đen dày công xây dựng. Thế nhưng, nó chỉ bò được một quãng ngắn thì lăn ra, chân xụi lơ, mắt nhắm nghiền.- Trời ơi, anh ơi, thằng ranh ấy chết rồi thì phải? – Tên Kiến Đen nhỏ nhất hốt hoảng kêu lên.Thế là, cả bốn tên Kiến Đen đồng loạt nhảy bổ tới, xúm xít xung quanh. Tên Kiến Đen có gương mặt hung dữ dõng dạc quyết định sẽ lôi Kiến Vàng về tổ cho Kiến Chúa ăn dần. Tuân lệnh nó, ba tên còn lại nhanh chóng vác con mồi lên lưng và thẳng tiến.Khi đi ngang qua vũng nước đọng đục ngầu, đám Kiến Đen vô tình trượt chân, đánh rơi Kiến Vàng xuống đấy. Cả đám đứng trên bờ ngó nghiêng la hét một hồi rồi tức tốc lấy lá cỏ làm thuyền và dùng chân làm mái chèo, chèo ra vớt Kiến Vàng vô.Nhờ làn nước thum thủm ấy mà Kiến Vàng đã mơ màng tỉnh lại. Có điều, sức cùng lực kiệt nên nó đành trương mắt, phó mặc cho bốn Kiến Đen mang mình về nộp cho Kiến Chúa làm thức ăn dự trữ.Kiến Vàng thầm ủi an bản thân thôi thì xem như vòng đời của mình ngắn hạn, vắn số nên đến đây là kết thúc rồi, nên vui vẻ mà chấp nhận vậy. Nó tranh thủ tận hưởng cảm giác sung sướng cuối cùng khi được kẻ khác khiêng đi trước khi bị Kiến Chúa cho vào miệng.Khi nhác thấy từng cánh chim lướt vội qua nền trời xanh thẫm rồi bay xa tít tắp, nó ước sao có một chú chim rỗi hơi, nhào xuống mà cắp nó đi, cứu nó thoát khỏi cảnh khốn khổ này. Sau một hồi len lỏi qua tầng tầng, lớp lớp những thành quách kiên cố, bốn tên Kiến Đen đem Kiến Vàng đặt xuống trước mặt Kiến Chúa.- Thưa bà, chúng tôi vừa bắt được một con Kiến Vàng ạ, xin dâng lên bà làm thức ăn. Nghe tên Kiến Đen báo cáo, Kiến Chúa chỉ khe khẽ gật đầu. Kiến Vàng cảm thấy Kiến Chúa còn mệt mỏi hơn cả nó, thiếu điều nhấc mắt chẳng lên nổi. Kiến Chúa cứ nằm im một chỗ với cái bụng bự những trứng và đôi râu vươn về phía trước, phe phẩy một hồi mới cất tiếng.- Tạm thời mang tên này ra sau, nhốt vào nhà ngục, sáng mai ta sẽ dùng nó làm điểm tâm, tối nay ta ăn theo chế độ giảm cân rồi.Kiến Chúa nói xong thì khép mắt, tiếp tục ngủ. Còn Kiến Vàng nhanh chóng bị mang đi. Nhưng lần này, nó hết được khiêng vác mà bị kéo lê xềnh xệch, cũng may trong tổ đất mùn mịn, nếu như có đá sỏi giống trên đường thì e cái thân thể này của nó cũng trầy trụa, te tua hết. Lúc cả bọn mang con mồi đến nơi, tên Kiến Đen làm nhiệm vụ quản ngục nhanh chóng lôi mở chốt cửa rồi cùng đồng bọn hè nhau xô Kiến Vàng vào. Xong xuôi, nó khóa cửa lại cẩn thận rồi tiếp tục đến bên chiếc bàn được làm bằng mấy cọng cỏ khô cứng ghép lại, trên trải tấm lá sắp mục, thủng lỗ tùm lum mà ngồi vểnh râu, chéo chân đợi uống giọt sương đang sắp rơi xuống vì nặng dần từ lá cỏ.Phía trên bàn có hai chú Kiến Đen trông gầy gò bé xíu, đang cố nâng chiếc lá chứa những giọt sương vừa lấy ban sáng vào rót thêm để tăng tốc độ cho dòng chảy vì tên Kiến cai ngục cứ quát mắng. Thường ngày vẫn là hai Kiến Đen to khỏe làm việc này, hôm nay cả hai đều đau bụng nên mới đổi hai tên gầy gò tới thay ca.