Chương 8 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng

Sâu Xanh chán nản đưa mắt trừng mấy chú Châu Chấu con đang đậu chễm chệ trên lá cỏ khiến chúng sợ quá mà nhảy đi mất.

-        Đúng là trêu ngươi mà. Cậu xem, chúng ta cật lực đi ba ngày mới đến đây, thế mà bọn chúng cứ chạy lui chạy tới chỉ trong nháy mắt. – Sâu Xanh bực dọc lầm bầm.

-        Bác xin lỗi, là tại bác chậm chạp, hại hai cháu phải cố đi chậm đợi chờ. – Bác Ốc Sên tỏ vẻ biết lỗi, nói chen vào.

Sâu Xanh nghe thế liền sực tỉnh, vội ngậm cái miệng kín bưng. Có vẻ như nó khiến bác Ốc Sên tự ái rồi.

Thật lòng thì nó chỉ buột miệng thôi, không hề có ý trách móc bác ấy. Tại mấy con Châu Chấu cả xanh lẫn nâu trộn lại kia khiến nó gai mắt quá.

-        Không đâu bác, nhờ chúng ta đi chậm mà mấy hôm nay, chúng ta quan sát kỹ càng từng ngóc ngách, không gặp kẻ thù cũng chẳng bị vấp ngã, còn không bị mệt nữa.

Kiến Vàng mau mắn vỗ về và nháy mắt với Sâu Xanh.

Hiểu ý cậu bạn, Sâu Xanh liền bò tới cạnh bác Ốc Sên, liên tục ca ngợi bác vì đã đi chậm khiến chúng không mất sức, còn bảo nhờ vậy nên cho dẫu lát nữa có gặp kẻ thù thì cũng còn sức khỏe mà chạy, chẳng lo đuối.

-        Ôi, bác Ốc Sên và cậu hãy nhìn kìa, cách khoảng đất trống này là một cánh đồng cỏ lớn. – Kiến Vàng nhảy cẫng lên, đưa chân trỏ về hướng trước mặt.

Theo hướng nó chỉ, bác Ốc Sên và Sâu Xanh liền phóng ánh mắt nhìn theo.

Khổ nỗi, mắt Sâu Xanh lồi to nên thấy rõ còn bác Ốc Sên thì chẳng thấy gì, bác chỉ thấy một màu nâu của khoảng đất ngay nơi bác đứng mặc dù đã cố nhướn mí lên.

Tuổi tác đã lấy đi gần như phân nửa thị lực của bác, khiến bác chỉ còn nhìn được mọi thứ ở cự ly gần.

Đó cũng chính là nguyên nhân khoảng thời gian sau này, bác ta chỉ quanh quẩn và ăn mấy gốc cỏ khô xơ xác vì không có kẻ nào dắt bác đi tìm cỏ non cả.

-        Đúng vậy, một thảm thiên nhiên xanh ngút ngàn. Chúng ta phải mau mau đến đó thôi, hy vọng nơi đó không có bọn Kiến Đen.

Dứt lời, Sâu Xanh nhảy múa một điệu nhảy tự phát rồi lao về phía trước.

Nó nóng lòng muốn biết ở dưới gốc cỏ và bên trong những đám cỏ ấy có những loài nào đang sinh sống, có đáng yêu như Kiến Vàng và thật thà như bác Ốc Sên để cùng kết giao bạn bè hay chăng.

Phía sau lưng Sâu Xanh, Kiến Vàng vẫn rảo bước thật chậm và kè kè sát cạnh bác Ốc Sên.

Bản thân Kiến Vàng đã từng trải qua cái cảm giác lầm lũi một mình và sợ hãi bủa vây nên nó đồng cảm với bác.

Nó không muốn một kẻ già yếu như bác lại rơi vào hoàn cảnh giống mình bởi càng già thì sẽ càng dễ tủi thân hơn.

Lại mất thêm một ngày nữa, cả ba mới tới được vùng đồng cỏ mới. Những bông cỏ hồng đuôi chồn phất phơ trước gió chiều như chào đón những vị khách từ xa ghé thăm nhưng những kẻ cư ngụ tại đây thì không như vậy.

Chuồn Chuồn Ớt vừa trông thấy họ đã vội tung cánh bay nhanh lên ngọn cỏ cao. Những cô Bọ Rùa thì vội vàng rút hết vào dưới lá và đám Sâu đủ loại thì lũn đũn bò tản hết đi.

-        Có chuyện gì vậy nhỉ? Họ sợ chúng ta ư? – Sâu Xanh lồi mắt, quay lui nhìn Kiến Vàng và bác Ốc Sên, ngoác miệng hỏi.

-        Có lẽ vậy. – Kiến Vàng đáp, hai cọng râu phía trước khẽ lắc lư.

Đang phân vân không biết có nên tiếp tục tiến sâu vào đồng cỏ hay chăng thì cả ba bỗng nghe có tiếng rù rì xôn xao và rồi một đàn Ong xuất hiện, đáp xuống bên cạnh họ.

Hai bên hông của những anh Ong, chị Ong ấy vẫn còn đang đeo hai túi phấn vàng, nhìn qua cũng biết rằng họ vừa mới bay đi hút nhụy hoa về.

-        Bác Ốc Sên và hai em đi đâu thế này? Tốt nhất là nên tránh vùng đồng cỏ này ra thì hơn. Nơi đây đang phải hứng chịu một cơn dịch bệnh. – Một chị Ong lên tiếng.

-        Dịch bệnh ư? Đáng sợ thế à? – Sâu Xanh co rúm toàn thân, lo lắng hỏi.

Chị Ong khẽ gật đầu rồi cho hay cách đây tầm hai tháng trước, chẳng hiểu sao gia đình cô Cào Cào đột nhiên bị ho.

Bệnh tình của họ càng lúc càng trở nặng mặc dù đã được bác sĩ Ong tận tâm chữa trị nhưng chồng cô ấy đã chết, sau đó, bệnh dần lan qua các xóm kế bên và cuối cùng là phân nửa đồng cỏ này đều có kẻ bị nhiễm bệnh.

-        Những cụ Cào Cào, Bọ Rùa và Chuồn Chuồn lớn tuổi đều không may nhiễm phải bệnh đã chết rất nhiều rồi. Hai em và bác Ốc Sên hãy mau đi đi. – Một anh Ong nói chen vào.

-        Anh ơi, chị ơi, chúng em và bác Ốc Sên đang cùng nhau phiêu lưu. Tụi em không có nhà, hôm nay đặt chân đến đây âu cũng là có duyên, mong các anh chị có thể cho chúng em và bác ấy ở lại qua đêm, sáng mai bọn em và bác ấy sẽ đi sớm vì trời đã sập tối, hơn nữa mắt của bác Ốc Sên rất kém. – Kiến Vàng tha thiết nài nỉ.

-        Nhưng lỡ nhiễm bệnh thì sao? Bác Ốc Sên lại già yếu thế kia. - Chị Ong dập dờn bay quanh bác Ốc Sên, tỏ vẻ ái ngại.

Trong khi đám Ong đang bàn bạc xem có nên cho cả ba trú ngụ lại hay chăng thì bác sĩ Ong bỗng nhiên từ đâu bay đến.

Sau khi nghe thủng câu chuyện lỡ bước lỡ đường của Kiến Vàng, Sâu Xanh cùng bác Ốc Sên thì bác sĩ Ong chạnh lòng thương, đồng ý đưa họ về bệnh viện của mình trú tạm qua đêm.