Chương 31 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng

Cũng may vết thương không đến mức làm hỏng hai cái chân của Kiến Vàng, có điều thời gian để nó hồi phục sẽ khá lâu.

Cách đó không xa, dũng sĩ Bọ Ngựa liên tục than đau khi các cô y tá Ong đang giúp anh ta khử trùng vết thương.

Toàn thân anh ta toàn là vết cắn của bọn Kiến Đen, sưng phù lên trông rất đáng thương. Có vẻ như anh ta là bệnh nhân có thương tích nặng nhất.

Sau hai ngày được các y tá Ong và bác sĩ Ong chăm sóc, Kiến Vàng đã có thể đi lại bình thường. Nó cùng Bướm Xanh đến mô đất cao ngồi hóng gió, tắm nắng.

Trước mắt cả hai là khoảng đất trống, không thấy bóng dáng một con Kiến Đen nào. Có lẽ như đòn phản công quá mạnh từ đàn Bướm Xanh đã khiến chúng kinh hoàng bạt vía.

- À, mình vẫn chưa hỏi cậu. Sao cậu không nói với tụi mình trước khi đi đóng kén? Mình và các cư dân ở đây đã rất lo cho cậu. – Kiến Vàng lên tiếng hỏi.

- Vì mình sợ. Cậu còn nhớ chứ? Các cư dân trong Cánh Đồng Xanh đều cho rằng bệnh dịch lúc trước là do phấn từ cánh của loài Bướm. – Bướm Xanh chậm rãi trả lời.

- Vậy có đúng không?

- Không. Bệnh dịch đó có thể là do một mầm bệnh đến từ đâu đó. Phấn nơi cánh Bướm chỉ khiến cậu bị ngứa và ho thôi, không nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, không bị lây lan. Ai hít trúng thì kẻ ấy bị ho thôi, khoảng bảy ngày sẽ khỏi.

Từ cái hôm được đàn Bướm Xanh giải cứu và đánh đuổi quân địch thì có vẻ như cư dân trong cánh đồng cỏ cũng quên luôn chuyện dịch bệnh đến từ phấn trên cánh Bướm. Tất cả đều đang tung hô và ca ngợi những vị ân nhân xinh đẹp, xanh lè này.

Tiếp đó, Bướm Xanh kể cho Kiến Vàng nghe hành trình hóa Bướm của mình.

Vào cái hôm Kiến Vàng chỉ huy các cư dân đắp tường đất thì Bướm Xanh cảm thấy khó chịu nên đã chui vào lùm cỏ cú nghỉ ngơi trước. Và khi nhận ra bản thân có sự thay đổi, nó đã lén rời khỏi Cánh Đồng Xanh và may mắn là gặp được chị Bướm Trắng.

Chị ấy đã đưa nó đến khu vườn vốn là nơi cư ngụ của đàn Bướm Xanh và nó đã đóng kén ở đó trong suốt mười ngày. Ngay khi phá kén ra ngoài, nó đã nhờ đàn Bướm Xanh cùng mình đến Cánh Đồng Xanh để giúp đỡ các cư dân.

- Bọn chúng có quay lại tiếp không nhỉ? Mình sợ đây chỉ là khoảnh khắc bình yên trước cơn bão. – Kiến Vàng thở dài, lên tiếng.

- Không đâu. Cậu hãy chờ mà xem, có lẽ chúng sẽ đến cầu xin chúng ta sớm thôi.

Thấy Kiến Vàng tỏ vẻ ngơ ngác, Bướm Xanh liền nói cho cậu bạn nghe rằng bột phấn từ cánh Bướm sẽ khiến cho bọn Kiến Đen kia bị ho.

Và hôm qua, nó đã nhờ một vài chị Bướm Trắng bay sang đó, tung tin rằng nếu căn bệnh ấy không được chữa trị kịp thời thì sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng, đồng thời cố tình tiết lộ cho bọn Kiến Đen biết rằng chỉ bác sĩ Ong mới biết cách bào chế thuốc đặc trị.

Đúng như Bướm Xanh đã nói, khi ánh hoàng hôn vừa buông xuống thì có khoảng hai mươi gã Kiến Đen xuất hiện, đứng dưới bờ tướng đất và xin được gặp Kiến Vàng để giảng hòa.

Ngay khi nhận được thông báo, cả Kiến Vàng, bác sĩ Ong cùng Sâu Xanh liền đến gặp mặt chúng dưới gốc cỏ cú.

- Chúng tôi thay mặt Kiến Chúa và tất cả cư dân Kiến Đen đến đây để xin lỗi về chuyện đáng tiếc vừa xảy ra. Chúng tôi biết mình đã sai và mong muốn được giảng hòa với các bạn. – Chỉ huy Kiến Đen cúi đầu, lí nhí nói.

- Chỉ cần các anh không sang Cánh Đồng Xanh thì cư dân trong Cánh Đồng Xanh cũng không xâm phạm vùng đất của các anh. – Kiến Vàng lên tiếng.

- Vâng, chúng tôi hứa. Nhưng xin hãy giúp chúng tôi. Tất cả các binh lính tham gia trận chiến đang mắc một căn bệnh do phấn trên cánh Bướm gây ra và chỉ có thuốc của bác sĩ Ong mới có thể chữa khỏi cho họ.

Chỉ huy Kiến Đen vừa nói xong thì quỳ xuống và các tên Kiến Đen khác cũng quỳ theo, tỏ rõ thành ý.

- Chuyện đó không khó, tôi sẽ cho thuốc nhưng làm sao tôi tin được rằng khi các anh khỏe mạnh thì các anh sẽ không tấn công chúng tôi? – Bác sĩ Ong chậm rãi nói.

- Nếu bọn chúng dám sang một lần nữa, cháu và các chị Bướm Xanh sẽ giũ thật nhiều phấn lên bọn chúng ạ. Đến lúc đó, bác đừng cho chúng thuốc nữa, chúng sẽ bị ho đến mức rụng râu, rụng càng, rụng hết chân và chết. – Bướm Xanh dõng dạc đe dọa.

- Không đâu. Chúng tôi không dám nữa. Tôi xin lấy danh dự của một chỉ huy Kiến Đen và hứa.

Thế là, ngay sau đó, Ếch Cốm được lệnh mang lá sen đến cho hai bên ký kết hiệp định hòa bình.

Vì số lượng thuốc cần dùng khá nhiều nên bọn Kiến Đen phải kéo nhau sang Cánh Đồng Xanh để phụ các y tá Ong cùng bác sĩ Ong bào chế ra.

Không khí nhộn nhịp bao phủ cả cánh đồng cỏ, không phải vì có chiến tranh mà là vì hai bên đang giúp đỡ nhau.