Chương 30 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng

Kiến Vàng đưa chân vỗ lên lưng Bọ Ngựa để an ủi và cũng là để động viên chàng dũng sĩ.

Ai cũng sẽ có sai lầm và quan trọng là bản thân họ có nhận ra sai lầm đó để sửa chữa hay không. Bác Ốc Sên đã nói đúng, anh Bọ Ngựa đã nhận ra lỗi và chịu thay đổi.

Những ngày sau đó, cuộc chiến giữa hai bên diễn ra không ngừng. Bọn Kiến Đen huy động hết lực lượng, phá vỡ bức tường đất và lao vào đánh chiếm Cánh Đồng Xanh.

Chẳng mấy chốc mà bọn chúng đã giành quyền kiểm soát gần một nửa cánh đồng. Cư dân Cánh Đồng Xanh phải lui về phía cuối khu đất cố thủ.

Bệnh viện của bác sĩ Ong cũng bị chúng chiếm làm căn cứ. Các cư dân phải dựng tạm một bệnh viện dã chiến gần nơi ở của bác Ốc Sên.

Kiến Vàng và tất cả đều hiểu rõ, nếu như bọn họ để vuột mất tuyến phòng thủ cuối cùng này, đồng nghĩa với việc họ không còn cơ hội đảo ngược tình thế.

Tuy nhiên, lực lượng cùng khí thế của bọn Kiến Đen quá nhiều, quá mạnh, hoàn toàn áp đảo đối phương.

- Mau đưa các bác Châu Chấu lớn tuổi và Cào Cào con chạy đi, ở đây cứ giao cho chúng tôi. – Dũng sĩ Bọ Ngựa hét lên với đám Chuồn Chuồn đang tích cự hỗ trợ phía trên.

Kiến Vàng thì chẳng còn hơi mà hò hét nữa. Vết thương mới chồng lên vết thương cũ khiến có đau đớn vô cùng nhưng vẫn phải cố gắng chống chọi với đám địch háu thắng. Nó là chỉ huy, nếu nó từ bỏ hoặc giả là bị bọn chúng bắt thì tất cả sẽ chấm dứt.

Những tiếng la hét vì đau đớn và cũng là để lấy chút tàn hơi cuối cùng để chống chọi khiến không khí trên cánh đồng vốn mang màu xanh của hòa bình trở nên thật thê lương.

Trong khi Kiến Vàng đang vât lộn với hai gã Kiến Đen to xác thì dũng sĩ Bọ Ngựa đang bị tận bảy, tám gã Kiến Đen hung hăng vây hãm. Gã thì cắn chân anh ta, gã thì bám vào râu anh ta, gã lại ra sức xé cánh.

- Bọn khốn kiếp, tao mà thoát được thì sẽ đánh cho chúng mày không còn hình thù của Kiến nữa. – Dũng sĩ Bọ Ngựa đau đớn hét lớn.

Biết rõ nếu không ứng cứu kịp thời sẽ khiến cho anh Bọ Ngựa bỏ mạng, thế là, Kiến Vàng lấy hết sức bình sinh, hất một gã Kiến Đen bay ra xa rồi dùng càng kẹp chặt vào chân gã còn lại. Sau đó, nó cố chạy về phía anh Bọ Ngựa, cắn loạn xạ vào chân mấy gã Kiến Đen.

Nhân cơ hội này, dũng sĩ Bọ Ngựa vùng mạnh, thoát thân và tóm lấy Kiến Vàng, cùng nhau bỏ chạy.

Cả hai cắm đầu chạy với mong muốn chui vào những lùm cỏ cú. Thế nhưng, sức lực đã chẳng còn, chúng chỉ chạy được một đoạn thì ngã sóng soài trên nền đất ẩm ướt sau một cơn mưa đêm.

- Có lẽ em sẽ phải bỏ mạng ở đây rồi. Nhưng em sẽ không hối hận. – Giọng Kiến Vàng yếu ớt.

- Anh cũng không hối hận. Chúng ta đã chiến đấu hết mình rồi. – Bọ Ngựa thều thào.

Cả hai bất lực nhìn đàn Kiến Đen hung hăng đang lao về phía mình. Thế nhưng, trong khoảnh khắc Kiến Vàng cùng toàn thể cư dân trên Cánh Đồng Xanh đang cố gắng mở mắt để nhìn ánh mặt trời lần cuối thì bỗng xuất hiện một đàn Bướm vô cùng đông đúc, màu xanh nơi cánh chúng nổi bật và rực rỡ dưới ánh nắng trưa gay gắt.

Đàn Bướm nhanh chóng lao xuống, dùng cánh quạt mạnh vào lũ Kiến Đen khiến chúng phải dừng lại.

Trong lúc bọn chúng còn chưa kịp nhìn ra trước mặt chúng là cái gì thì các chị Bướm đã đồng loạt giũ phấn trắng trên cánh xuống, khiến chúng tối tăm mặt mày và ho sù sụ, ngã chồng chéo lên nhau.

- Trúng bẫy tập kích rồi. Mau rút lui. – Gã Kiến Đen đảm nhiệm vai trò chỉ huy hét lớn.

Thế là, ngay lập tức, bọn Kiến Đen tháo chạy tán loạn. Cách chúng rút lui cũng nhanh như lúc chúng tiến vào Cánh Đồng Xanh vậy.

Các chị Bướm tiếp tục bay lên, giũ phấn và đập cánh tạo gió, hòng đuổi hết bọn xâm lược ra khỏi vùng lãnh thổ vốn yên bình này.

Lúc Kiến Vàng tỉnh lại thì thấy một cô Bướm Xanh rất xinh đẹp đang đứng trước mặt mình. Bướm Xanh tỏ vẻ mừng rỡ, nắm lấy cái chân sưng tấy của nó.

- Mình xin lỗi vì đã đến trễ.

- Cậu là..

- Sâu Xanh đây, mình là Sâu Xanh đây. Mình đã hóa Bướm Xanh. Bây giờ cậu hãy gọi mình là Bướm Xanh.

Mãi một lúc lâu sau, Kiến Vàng mới có thể bật ra tiếng cười tựa như tiếng khóc. Cô bạn béo ú của nó đã hóa thành một cô Bướm Xanh xinh đẹp mà mạnh mẽ.

Khoảnh khắc thấy đàn Bướm ấy xuất hiện và đánh đuổi bọn Kiến Đen, Kiến Vàng đã vô cùng ngưỡng mộ, còn nghĩ bản thân hoa mắt nên tưởng tượng ra.

- Chào mừng cậu quay lại, Bướm Xanh.

Cả hai nắm chân nhau, sụt sùi khóc. Mãi khi bác sĩ Ong đến và bảo Bướm Xanh tránh sang một bên để mình kiểm tra vết thương cho Kiến Vàng thì chúng mới buông nhau ra.