Chương 29 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng

Những chiếc râu, những đôi chân dài và đôi cánh của chúng hoạt động liên tục, không cho bọn Kiến Đen có cơ hội tiếp cận. Khung cảnh trong tổ Kiến trở thành một mớ hỗn độn.

- Bên này.

Theo tiếng hô của Nhện Nhảy, tất cả rẽ vào khu vực đang được xây dựng dang dở, chưa có nhiều Kiến ở vì nếu chúng cứ lao ra cửa chính sẽ bị đám Kiến Đen từ phía trước dồn xuống chặn lại.

Qua hồi lâu, cả bọn cũng tìm được lối ra và chạy cật lực về phía vũng nước.

Các Anh Xiến Tóc và Bọ Ngựa mau mắn cắt những chiếc lá lớn thả xuống và tất cả nhảy lên, dùng chân khua nước bơi đi.

Phía trên bờ, đám Kiến Đen bất lực la hét, khua chân vào khoảng không.

Tờ mờ sáng, cả bọn cũng về gần tới Cánh Đồng Xanh nhưng vì quá kiệt sức, chúng chui vào một đám cỏ rậm rạp để nghỉ chân. Tận khi ánh mắt trời ló dạng, chúng mới choàng tỉnh.

Trong khi Nhện Nhảy đang xoa bóp mấy cái chân của mình thì dũng sĩ Bọ Ngựa khoan khoái tiến ra tắm nắng, vỗ cánh, búng chân tanh tách.

- Lần này con Kiến Vàng kia sẽ sáng mắt ra cho mà xem. Tôi đã đưa được các anh em trở về. – Dũng sĩ Bọ Ngựa tự hào lên tiếng.

- Anh đã khiến chúng tôi sắp biến thành bữa ăn của Kiến Chúa thì đúng hơn. – Một anh Cào Cào đáp lời.

- Đấy là kế hoạch. Chúng ta phải vờ cho chúng bắt thì mới có cơ hội cứu các anh em khác chứ. – Dũng sĩ Bọ Ngựa cố bào chữa cho hành động ngu ngốc của mình.

- Không. Anh đã không hề nói trước với chúng tôi về kế hoạch này. – Anh Châu Chấu lớn giọng nói.

Tất cả đồng loạt đứng lên, nhìn chằm chằm vào dũng sĩ Bọ Ngựa. Anh ta lùi mấy bước rồi nhanh chóng lấy lại vẻ oai vệ.

- Nhưng kết quả là không ai trong chúng ta bị gì cả. Chiến đấu không quan trọng quá trình mà là kết quả. Sao các bạn lại chỉ trích tôi trong khi tôi liều mạng lao vào sào huyệt của địch còn tên chỉ huy Kiến Vàng thì lại đang nhởn nhơ ở Cánh Đồng Xanh?

Nhện Nhảy vốn dĩ chẳng muốn xen vào cuộc cãi vã, tranh công giành quyền của đám cư dân kia nhưng khi nghe cái tên khoác lác kia nhắc đến Kiến Vàng với giọng điệu đầy chỉ trích thì nó không thể nào làm ngơ được. Ngay lập tức, nó nhảy ra, chỉ vào mặt dũng sĩ Bọ Ngựa mà quát.

- Đồ vô ơn. Nếu không phải vì ngưỡng mộ tấm lòng của Kiến Vàng thì tôi đã không vượt đường xa, mạo hiểm đến đây giải cứu anh và các bạn của anh. Lòng đố kỵ đã che mờ mắt anh, khiến anh không nhìn ra được những việc ý nghĩa mà Kiến Vàng đã làm cho Cánh Đồng Xanh.

Nói xong, Nhện Nhảy liền nhảy về Cánh Đồng Xanh. Theo chân nó, đám Cào Cào, Châu Chấu và Xiến Tóc cũng lũ lượt đi theo sau khi ném cho anh chàng dũng sĩ một cái nhìn không thiện cảm.

Trông thấy Nhện Nhảy và các bạn trở về bình an, Kiến Vàng, bác sĩ Ong, Ếch Cốm và những kẻ khác đều mừng rỡ.

Kiến Vàng ôm lấy Nhện Nhảy và rối rít cảm ơn người bạn dù mới quen biết chưa lâu nhưng đã liều mình giúp đỡ các cư dân, giải cứu họ về an toàn.

- Tôi không thấy Sâu Xanh đâu cả. Khắp nhà ngục đều không có. – Nhện Nhảy cúi đầu, buồn bã nói.

- Có lẽ cậu ấy đã đi lạc ở đâu đó. – Kiến Vàng nói như thể tự trấn an mình.

Xung quanh nó, những tiếng bàn luận to nhỏ vang lên. Kẻ thì cho rằng Sâu Xanh đã bỏ đi khỏi nơi đây để tránh liên quan đến cuộc chiến. Kẻ thì cho rằng Sâu Xanh có thể đã trở thành bữa ăn giàu chất dinh dưỡng cho Kiến Chúa.

Tuy vậy, Kiến Vàng vẫn tin tưởng Sâu Xanh, có tin cô bạn sẽ không vì sợ hãi mà bỏ nó, càng tin rằng cô bạn sẽ không gặp chuyện nguy hiểm.

Tối đến, Kiến Vàng leo lên ụ đất cao làm nhiệm vụ canh gác. Nó hướng ánh mắt về khoảng không đen kịt trước mặt và cầu mong Sâu Xanh được bình an.

- Chào chú em.

Dũng sĩ Bọ Ngựa vừa nói vừa tiến lại gần và ngồi xuống bên cạnh Kiến Vàng.

Sau khi bị Nhện Nhảy mắng thẳng mặt, anh ta đã tỉnh ngộ và nhận ra bản thân thật tồi tệ.

Anh ta đã ngồi dưới gốc cỏ cú từ sáng đến tận tối để suy nghĩ và giờ anh ta mới lấy hết can đảm để đi tìm Kiến Vàng.

- Chào anh, chân anh đã bớt đau chưa? – Kiến Vàng nhìn lom lom vào khớp chân bị sưng lên của Bọ Ngựa và hỏi.

- Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Mà Kiến Vàng này, anh xin lỗi chú nhé. Xin lỗi vì tất cả những lời nói và hành động không tốt đẹp của anh. – Bọ Ngựa cúi đầu, vân vê hai chân trước, lí nhí cất lời.

- Không sao cả. Chúng ta hãy cùng cố gắng gìn giữ Cánh Đồng Xanh. Mai này, em cũng sẽ đi thôi, không ở đây mãi được. Đến lúc đó, vị trí này cũng sẽ thuộc về anh.

- Ừ, cùng cố gắng. Nhưng anh cũng không mong vị trí này nữa đâu. Anh không thích có chiến tranh nữa. Anh rất xấu hổ khi nghĩ rằng nhờ chiến tranh mà mình sẽ được cả cánh đồng xem trọng. Thật xấu hổ.