Chương 23 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng

Những viên sỏi này khi lăn xuống sẽ có tác dụng ngăn bước chân lũ Kiến Đen xâm lược, khiến chúng tán loạn trong những phút đầu.

- Cậu sao thế? – Kiến Vàng ngạc nhiên khi thấy Sâu Xanh không được tập trung.

- À, không có gì. Mình hơi buồn ngủ.

- Vậy cậu nhanh đi ngủ đi. Đừng lo lắng, ngày mai, cậu hãy cứ đứng cạnh mình và mình sẽ bảo vệ cậu.

Sâu Xanh cười, ngúc ngắc cái đầu rồi lủi vào bụi cỏ rậm rạp.

Dạo gần đây, nó cảm thấy cơ thể có nhiều thay đổi, có lẽ đã đến thời khắc quan trọng của nó rồi.

Khi Mặt Trời còn chưa ló dạng thì đại quân Kiến Đen đã tiến đến gần Cánh Đồng Xanh.

Ngay lập tức, Kiến Vàng đưa chân lên ra hiệu cho tất cả vào vị trí chiến đấu.

Nó nhận ra tên chỉ huy của phe địch chính là một trong các tên Kiến Đen đã bắt nó vào ngục. Có lẽ hắn ta đã được lên chức, không còn làm lính gác.

- Tiến lên nào anh em. Chúng ta sẽ chiếm lấy vùng đất kia và trở thành những quý ông Kiến Đen giàu có.

Sau tiếng hô vang của tên chỉ huy, đội quân Kiến Đen rầm rập tiến lên. Những cái chân dài giúp chúng tiếp cận bờ tường đất mới đắp một cách nhanh chóng.

- Lăn sỏi xuống. – Kiến Vàng dõng dạc ra lệnh.

Những viên sỏi to có, nhỏ có liên tục được đám Cào Cào cùng Châu Chấu lăn xuống và những anh Bọ Ngựa cùng Xiến Tóc to khỏe cũng mau mắn chuyển thêm sỏi lên bờ tường.

Những cô Chuồn Chuồn Ớt thì thoăn thoắt ôm những ôm cỏ khô bay lên không trung, rải xuống đám quân xâm lược nhằm che khuất tầm nhìn của chúng.

- Không xong rồi, bọn chúng đã có chuẩn bị. – Một con Kiến Đen hét lên sau khi bị viên sỏi va vào.

- Có nội gián trong quân ta à? – Một con Kiến Đen khác hỏi trong lúc đang cố ngoi lên từ đám cỏ khô.

Mỗi khi đám Kiến Đen vừa dồn lên thì những viên sỏi lại rào rào lăn xuống khiến chúng buộc phải lùi lại.

Tên chỉ huy la hét, đốc thúc binh lính mau mau trèo lên cao, phá vỡ bức tường vừa mới đắp.

- Chú Ếch Cốm, tới việc của chú rồi. – Kiến Vàng ra hiệu cho Ếch Cốm.

Ngay lập tức, chú ta đưa chiếc kèn được làm từ lá sen lên và thổi.

Âm thanh từ đó phát ra vang vọng cả Cánh Đồng Xanh, giúp tất cả càng thêm phấn chấn, ra sức khuân sỏi lên và lăn xuống đám quân xâm lược.

Trái lại, đám Kiến Đen bị tiếng kèn làm cho hoang mang. Chúng rụt rè quan sát lung tung, cứ đứng thế phòng thủ, không dám tấn công.

- Lũ vô dụng, xông lên. Kiến Chúa sẽ thưởng hậu hĩnh cho những binh lính đầu tiên đặt chân vào lãnh thổ của chúng nó. À không, là lãnh thổ tương lai của chúng ta mới đúng chứ. Xông lên nào.

Tuy tên chỉ huy to mồm là thế nhưng hắn cũng sợ hệt như đám lính dưới quyền vậy.

Nhìn những viên sỏi to lao vù vù xuống, dù là tướng sĩ dũng mãnh đến đâu cũng có phần e ngại.

Nếu chúng cứ lao tới rồi bị thương chính là ngu dốt nhưng cứ lảng vảng mãi bên ngoài thì cũng không hay.

- Chỉ huy, chúng ta nên rút lui thôi ạ. Các anh em bị thương nhiều quá rồi. – Tên Kiến Đen vừa bò lên từ đám sỏi vừa thở hổn hển vừa nói.

Sau khi nhìn xung quanh, tên chỉ huy đành ra hiệu tạm thời lui binh bởi đám lính tráng của hắn đều tập tễnh, thương tích đầy mình cả rồi, cho dẫu trèo vào được bên trong thì khác nào nộp mạng.

- Bọn chúng đang rút quân. – Kiến Vàng lên tiếng.

- Vậy là chúng ta thắng rồi ư? – Chị Chuồn Chuồn Ớt thả bó cỏ khô xuống, mừng rỡ hỏi.

- Chỉ là tạm thời.

Kiến Vàng vừa dứt lời thì anh chàng Bọ Ngựa có biệt danh "dũng sĩ" nhảy lên bờ tường, nhìn xuống.

Anh chàng cho rằng đây là cơ hội hiếm có nhưng Kiến Vàng đã ngu ngốc không biết nắm bắt.

Nếu anh ta làm chỉ huy, anh ta sẽ cho quân đuổi theo và đánh cho bọn tàn quân kia một trận tơi tả.

Nghĩ là làm, anh ta nhanh chóng búng chân tanh tách, chuẩn bị tư thế.

- Anh định làm gì thế? – Một chú Bọ Ngựa vừa trưởng thành ngơ ngác hỏi.

- Đồ ngu, tao đang khởi động. Mày hãy xem anh mày giành lại chức chỉ huy từ tên Kiến Vàng kia như thế nào.

- Hóa ra anh vẫn cay cú việc mất chức vụ đó vào tay Kiến Vàng à?

- Tất nhiên rồi. Nó và con Sâu Xanh béo núc ních kia chẳng biết từ đâu tới, thế mà được cả Cánh Đồng Xanh tôn vinh, hâm mộ.

- Nhưng cậu ta đã giúp chúng ta rất nhiều trong đại dịch vừa rồi, còn anh lúc đó trốn tiệt cuối cánh đồng vì sợ lây nhiễm còn gì?

- Mày đúng là đầu óc nông cạn. Anh mày ở yên một chỗ là để tránh việc lây lan thêm dịch bệnh và cũng là để luyện võ đấy. Mày chống mắt lên mà xem này.