Chương 21 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng

Bơi hết một vòng quanh ao sen, Ếch Cốm đưa cả hai về lại chỗ cũ. Hơn nửa đời quanh quẩn ở đây, chỉ thấy ao nước, cỏ và bầu trời nên Ếch Cốm cũng rất muốn làm một chuyến phiêu lưu.

Có điều, bác sĩ Ong đã giao cho chú ta nhiệm vụ chăm sóc ba củ sả để chúng phát triển thành ba bụi sả, phòng khi dịch bệnh tái phát.

Hơn nữa, chú ta còn phải dùng loa lá sen để kêu gọi Cánh Đồng Xanh thức dậy sớm, tập thể dục nâng cao sức khỏe.

- Tạm biệt chú Ếch Cốm, mong những điều tốt đẹp sẽ đến với chú. – Kiến Vàng ôm lấy Ếch Cốm và nói.

Sâu Xanh cũng ôm, nói lời tạm biệt với chú rồi cùng Kiến Vàng quay trở lại bệnh viện. Cả hai muốn chào bác sĩ Ong trước khi lên đường.

Hai cái dáng bé nhỏ cứ thế khuất dần sau những lùm cỏ rậm rạp.

- Cảm ơn hai cháu vì đã đến với Cánh Đồng Xanh, giúp chúng ta vượt qua đại dịch và.. và.. cảm ơn vì đã cho chú biết nên chia sẻ, không nên ích kỷ.

Giọng Ếch Cốm nhỏ dần khi nhớ đến việc mình từng muốn giấu tiệt các bụi sả nhưng cuối cùng lại được cả cánh đồng cỏ biết ơn và ca ngợi.

Vì bác sĩ Ong khẩn khoản mời Sâu Xanh cùng Kiến Vàng nán lại để tổ chức một buổi tiệc chia tay nên cả hai đành nhận lời.

Bữa tiệc chỉ đơn giản là mật ong và cỏ non nhưng bầu không khí thì vô cùng náo nhiệt.

Những chú Cào Cào con túm tụm trong chiếc lá sen, tha hồ liếm những giọt mật vàng óng.

Bên cạnh chúng là bác Ốc Sên từ tốn nhai cọng cỏ ống mọng nước. Chốc chốc, bác lại phải lên tiếng bảo chúng đừng tranh giành nhau, phải nhường nhịn.

Kiến Vàng bắt chéo chân trên nhành cây khô, chậm rãi uống mật đựng trong chiếc lá nhỏ và ngắm bầu trời đêm đầy sao.

Những vì sao chi chít gợi cho nó nhớ hình ảnh bầy đàn của mình nối đuôi nhau băng qua những nhành cây trong vườn cây ăn trái.

Phía xa xa là đám Chuồn Chuồn cùng Bọ Ngựa và Sâu Xanh đang nhảy múa.

Những cô Ong không làm y tá nữa giờ lại đi tiếp mật và cỏ non cho các nhóm.

- Giá như cháu và Sâu Xanh có thể ở lại đây nhỉ. – Bác sĩ Ong tiến đến cạnh Kiến Vàng và nói.

- Ở đây rất tốt nhưng cháu muốn đến những vùng đất mới và khám phá. Nếu bác thấy cháu không quay lại, có nghĩa là cháu đã bị vùng đất nào đó níu giữ. – Kiến Vàng mơ màng đáp.

Cả hai cùng lúc ngước nhìn lên bầu trời cao. Sương đêm dần xuống ướt đẫm từng nhành cây ngọn cỏ và ướt luôn cả Kiến Vàng.

Tuy vậy, nó rất thích cảm giác này. Còn nhớ khi ở vườn trái cây, nó vẫn thường trốn mẹ, bò ra khỏi chiếc lá lớn, nhấm nháp và tắm sương đêm và ngày mai khi nó bệnh, mẹ nó sẽ vỗ về và cưng chiều nó nhiều hơn.

Bây giờ nghĩ lại, Kiến Vàng cảm thấy có lỗi vì đã khiến mẹ lo lắng. Nó muốn nói với mẹ nó rằng giờ đây nó đã lớn và cho dù có phơi nắng phơi sương thì nó vẫn khỏe mạnh, không bị cảm lạnh.

Tiệc tàn, tất cả lần lượt trở về nơi trú ngụ. Kiến Vàng và Sâu Xanh chui vào gốc cỏ cú rậm rạp, nhắm mắt.

Sâu Xanh nhảy nhót đã mệt nên vừa nằm xuống là ngủ ngay. Còn Kiến Vàng trằn trọc hồi lâu, đến lúc nó chuẩn bị vào giấc mơ thì bỗng có tiếng loa thông báo vang vọng cả một vùng.

- Nhảy tiếp sao? – Sâu Xanh bật dậy, mắt vẫn nhắm tịt nhưng toàn thân lại đung đưa.

- Không phải, là tiếng loa từ chú Ếch Cốm. – Kiến Vàng chui ra khỏi lùm cỏ và nhìn dáo dác.

Chẳng mấy chốc, những nhân vật đang sống trong cánh đồng cỏ đã tụ tập đông đủ trước chiếc ao nhỏ.

Chú Ếch Cốm quẳng chiếc loa sang một bên và thông báo tin động trời, đó là lũ Kiến Đen ở vùng đất đối diện đang chuẩn bị tấn công sang đây nhằm xâm chiếm lãnh địa này.

- Tin này có chính xác không? – Bác sĩ Ong lên tiếng hỏi.

- Cực kỳ chính xác. Chuồn Chuồn Kim vì ngủ quên trong lúc kiếm ăn nên về muộn và khi chú ấy bay ngang sào huyệt của bọn chúng thì đã nghe được thông tin này. - Ếch Cốm khẳng định chắc nịch.

- Vậy Chuồn Chuồn Kim đâu? – Một anh Bọ Ngựa lên tiếng hỏi.

- Ở kia.

Ếch Cốm chỉ vào lùm sả. Dưới gốc sả, Chuồn Chuồn Kim nằm thở dốc vì quá kiệt sức và sợ hãi.

Cái thân chú ta bé như cây kim, sức lực yếu ớt, có thể bay một đoạn đường dài về đây sau khi phát hiện ra âm mưu của bọn Kiến Đen đã là một kỳ tích rồi.

- Xin chào. Đó là tất cả những gì tôi nghe thấy.

Sau khi ngốc đầu lên và nói xong câu đó thì chú ta hoàn toàn bất tỉnh và được các anh Bọ Ngựa khiêng đến bệnh viện.

- Sẽ có đánh nhau sao? Mình sợ đánh nhau lắm. Làm sao mình có thể chạy nhanh hơn bọn Kiến Đen có mấy cái chân dài đấy chứ? Một lần là quá đủ. – Sâu Xanh tóm lấy Kiến Vàng và run lập cập khi nhớ về khoảnh khắc chạy trốn khỏi ngục tù hôm đó.

- Bình tĩnh nào, chúng ta không chỉ có một mình như ngày đó. – Kiến Vàng trấn an cô bạn.