Chương 19 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng

- Hết rồi, chỉ còn lại ba bụi sả và trong tương lai sẽ là ba củ sả.

Ếch Cốm lắc đầu, thở dài nhìn mấy bụi sả nhỏ xíu của mình rồi nhảy tòm xuống nước.

Sâu Xanh xung phong làm mẫu cho những cô Cuốn Chiếu sống trong Xóm Ụ Đất và khi hai cô Cuốn Chiếu rửa xong những chiếc chân của họ thì nước trong lá cũng cạn khiến mắt Sâu Xanh như lồi ra thêm vì không tin nổi.

- Đừng ngạc nhiên thế, chân của tôi là một trăm cái. – Cô Cuốn Chiếu ái ngại nói.

- Cô đã đếm ạ? – Sâu Xanh hỏi.

- Không, nhưng tất cả đều nói rằng mỗi Cuốn Chiếu có một trăm chân.

Sâu Xanh gật gù. Nó rất muốn đếm chân của Cuốn Chiếu nhưng không có thời gian.

Thế là nó phải chạy về bệnh viện và xin thêm nước khử khuẩn cho khu vực mà Cuốn Chiếu sinh sống.

Nó có cảm giác bản thân đã ốm lại và nhẹ hơn sau những ngày chạy ngược chạy xuôi trên cánh đồng cỏ.

Nó mong bản thân sẽ nhanh chóng hóa Bướm, có như vậy, thì nó sẽ di chuyển nhanh hơn.

Đều đều mỗi buổi sáng, các anh Bọ Ngựa vẫn đến vùng đất đỏ để lấy lá chanh và đến ao nước để lấy sả.

Các anh, các chị Xiến Tóc vẫn miệt mài cùng bác sĩ Ong sản xuất thuốc uống và nước khử khuẩn ở khu đất trống phía sau bệnh viện.

Qua hết bảy ngày, đã có những bệnh nhân đầu tiên được xuất viện.

Chuồn Chuồn Ớt, Kiến Vàng cùng Sâu Xanh rủ nhau hái những cọng cỏ ống đã ra hoa mang về, đứng ngay trước cổng và tặng cho mỗi bệnh nhân một cọng như một món quà mừng ngày họ trở về đoàn tụ cùng gia đình và hàng xóm.

- Cám ơn hai cháu. Đây là lần đầu tiên bác được tặng hoa đấy. Gần đất xa trời rồi mới nhận được một bông hoa từ kẻ khác. – Cụ Châu Chấu vừa lau nước mắt vừa nói.

- Vâng, cháu chúc cụ thật nhiều sức khỏe ạ. – Sâu Xanh cũng xúc động không kém.

Phía đối diện, Kiến Vàng cũng nhanh chân tặng hoa cho những bác Cào Cào và Muồm Muỗm.

Ngay khi đón lấy món quà, bác Cào Cào liền cho phần thân mọng nước vào miệng ăn ngon lành.

- Ý nghĩa đấy chú nhóc. Còn gì tuyệt vời hơn khi thưởng thức bữa ăn dưới ánh Mặt Trời chứ.

Dứt lời, bác ta giựt luôn cọng cỏ của bác Muồm Muỗm và cho vào miệng, vừa đi vừa hát.

Bác ta hơi có chút tiếc nuối vì từ nay về sau không được uống mật ong miễn phí hàng ngày nữa.

Có lẽ thi thoảng, bác ta sẽ giả vờ bệnh để được dùng viên thuốc vừa chua thanh vừa ngọt dịu ấy.

Cứ thế, qua thêm bảy ngày nữa, tất cả bệnh nhân đã hoàn toàn khỏi bệnh.

Sau khi phụ dỡ bỏ bệnh viện dã chiến thì tất cả lũ lượt kéo nhau ra về. Những tiếng trò chuyện cùng tiếng bước chân âm vang cả một cánh đồng cỏ rộng lớn.

Vì quá phấn khích, Sâu Xanh xô ngã luôn cả Kiến Vàng rồi cong chân bỏ chạy.

Đôi bạn đuổi bắt nhau dưới những bụi cỏ um tùm. Đã rất lâu rồi, cả hai không có thời gian chơi đùa.

Khi Kiến Vàng sắp bắt được cô bạn thì Sâu Xanh đột ngột dừng lại, ra hiệu cho nó hãy im lặng.

Nhìn theo đôi mắt lồi của Sâu Xanh, Kiến Vàng nhận ra những cô y tá Ong đang nằm ngủ ngon lành dưới bóng mát của khóm cỏ mần trầu.

- Tội nghiệp các cô ấy. Có vẻ như đây là giấc ngủ ngon nhất mà mình từng thấy. – Sâu Xanh mỉm cười và thì thầm.

- Đúng vậy. Từ ngày dịch bệnh xuất hiện, họ gần như thức trắng, chỉ ngủ vội một chút rồi lại tiếp tục công việc. – Kiến Vàng gật đầu.

Cả hai rón rén rời đi và thẳng đến cuối cánh đồng cỏ, nơi mà bác Ốc Sên đang nuôi dưỡng những bé Cào Cào mới sinh bị mất cả ba lẫn mẹ trong trận dịch kinh hoàng vừa qua.

Vì sợ những bé Cào Cào bị nhiễm bệnh nên bác đã đưa chúng đến đây sinh sống, không ở lại căn phòng được làm bằng cỏ gần bệnh viện nữa.

- Bọn chúng thật hiếu động. Thật tội nghiệp, chúng vẫn chưa có trí khôn để biết được ba mẹ chúng đã mất.

Sâu Xanh thở dài khi thấy đám Cào Cào con đang đu lên những chiếc bập bênh được làm từ nhành cây khô cùng những viên sỏi.

Chúng chơi rất vui vẻ. Nhìn chúng, tất cả đều sẽ cảm thấy như chưa từng có sự mất mát lớn vừa xảy ra tại Cánh Đồng Xanh này.

- Sau này, chúng sẽ biết về họ qua những câu chuyện.

Dứt lời, Kiến Vàng liền tiến lại gần hơn. Sâu Xanh cũng nhanh chân đi theo nó.

Trông thấy có khách đến chơi, đám Cào Cào liền rời chiếc bập bênh, ào đến và cúi chào.

Dưới sự nuôi dưỡng và dạy bảo của bác Ốc Sên, chúng rất ngoan và cũng rất lễ phép.

- Bác Ốc Sên đâu rồi nhỉ? – Kiến Vàng đảo mắt nhìn quanh và hỏi.

- Bác ấy đang lấy cỏ cho chúng em ăn bữa sáng ạ. – Một con Cào Cào màu nâu nhạt trả lời.