Chương 17 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng

Lúc dầu sôi lửa bỏng này, chỉ có cách tìm ra phương thuốc điều trị, đặc trị kết hợp với giữ khoảng cách mới có thể hoàn toàn đẩy lùi dịch bệnh và ngăn cặn số ca tử vong đang tăng mạnh theo cấp số nhân.

Bác sĩ Ong rất muốn tán thành ý của Kiến Vang nhưng ngặt nỗi ở Cánh Đồng Xanh không có lấy nổi một cây chanh thì biết làm sao.

Gần hết một đời rong ruổi trên đồng cỏ này mà bác vẫn chưa bao giờ thấy cái cây có trái tròn to màu xanh và mùi vị chua thanh như Kiến Vàng diễn tả.

- Nhưng chúng ta đâu thể tìm tới vườn trái cây cháu từng trú ngụ chứ, lỡ đâu bị xịt thuốc trúng sẽ càng kinh khủng hơn. Ở đây thì không có chanh rồi. – Bác buồn rầu nói.

- Hôm qua cháu nhìn thấy chị Chuồn Chuồn Ớt ngậm chiếc lá chanh bay ngang ạ, chúng ta sẽ nhờ chị ấy chỉ đường và vận chuyển chúng về.

Nghe Kiến Vàng nói vậy, bác sĩ Ong mừng lắm, tặng thêm cho nó giọt mật rồi hối nó mau về nghỉ ngơi để mai còn đi gặp Chuồn Chuồn Ớt.

Một khi chế thành công thuốc đặc trị thì tâm tư bác mới thanh thản được.

Tuy chưa rõ kết quả có khả quan không nhưng những gì Kiến Vàng và Sâu Xanh đóng góp cho đồng cỏ khiến bác ấm lòng vô cùng.

Nhờ có mặt nạ mà mấy ngày nay, số ca nhập viện giảm rõ rệt.

Khi những hạt sương sớm còn long lanh trên từng lá cỏ và Mặt Trời hãy còn ngái ngủ thì Kiến Vàng cùng Sâu Xanh đã bật dậy, chạy ra con đường mòn mà Chuồn Chuồn ớt vẫn thường bay qua và ngồi chờ đợi.

Sâu Xanh tranh thủ gặm vài lá cỏ non, còn Kiến Vàng cứ ngóng mặt lên trời như sợ Chuồn Chuồn Ớt sẽ bay vuột qua mất.

Giây phút ánh nắng đầu tiên vừa lọt qua tầng mây rơi xuống trên đồng cỏ thì Chuồn Chuồn Ớt cũng xuất hiện, đôi cánh trong suốt nhờ ánh Mặt Trời mà bỗng chốc trở nên lấp lánh nhiều màu, gợi cho Kiến Vàng nhớ đến mấy anh chị Kiến từng mọc cánh trong đàn của nó.

- Ơi, chị Chuồn Chuồn Ớt ơi. - Kiến Vàng nhẫy cẫng lên và gọi lớn.

Sâu Xanh cũng vội đưa chiếc lá cỏ dài thườn thượt khua lên cao vì miệng nó đang bận nhai, không kêu la gì được.

Chuồn Chuồn Ớt có đôi mắt to nên dễ dàng nhận ra hai tình nguyện viên đi đo, cắt mặt nạ hôm nào nên vội vàng đáp xuống trên ngọn cỏ cao nhất, giữ đúng khoảng cách như những gì đã được dặn dò.

- Chào hai em, hai em gọi chị có chuyện gì không? – Chuồn Chuồn Ớt vui vẻ cất tiếng hỏi.

- À, chuyện là hôm qua, em có thấy chị mang một chiếc lá chanh bay qua nên em muốn hỏi chị lấy nó ở đâu ấy mà. – Kiến Vàng không vòng vo mà vào thẳng vấn đề luôn.

- Bác sĩ Ong đang cần chanh để hòa cùng với mật ong làm nên thuốc trị bệnh ho sốt, khó thở. – Sâu Xanh vừa nuốt cỏ xong thì vội nói chen vào.

- Cây chanh đó nằm tận bên kia vùng đất đỏ. Chị bay đi bay về cũng hết trọn một ngày. Nếu như muốn lấy lá hay quả thì cần phải nhờ mấy anh Bọ Ngựa ấy, các anh ấy có thể bay, cắt và mang về được nhiều.

Nghe Chuồn Chuồn Ớt nói vậy, Kiến Vàng thấy chí lí nên gật đầu lia lịa. Nó bảo Sâu Xanh và Chuồn Chuồn Ớt chờ mình chạy về bệnh viện kêu thêm vài anh Bọ Ngựa vì nó lo chút nữa các anh ấy sẽ theo phân công của bác sĩ Ong mà đi cắt sả hết.

Cũng may cho Kiến Vàng, khi nó vừa về tới cổng bệnh viện thì các anh Bọ Ngựa vẫn đang đứng nghe bác sĩ Ong chỉ đạo.

Trông thấy nó, bác sĩ Ong liền hạ chiếc loa làm bằng lá sen xuống.

- Bác sĩ Ong ơi, cháu cần các anh Bọ Ngựa giúp đi lấy lá chanh ạ. Nơi đó rất xa. – Nó nhón chân, nói vào tai bác.

- May đấy, trễ một chút nữa là họ đi cả rồi.

Bác sĩ Ong cười hiền từ rồi tiếp tục nâng chiếc loa lá sen lên, phân công một nửa Bọ Ngựa theo Kiến Vàng đi lấy lá chanh cùng quả chanh, nửa còn lại sẽ đến ao nước lấy sả.

- Lên nào chú em. – Anh Bọ Ngựa lực lưỡng khom xuống, dùng chân chỉ vào lưng mình.

Hiểu ý anh, Kiến Vàng liền thoăn thoắt leo lên. Nó có cảm giác như mình là một kỵ sĩ và anh Bọ Ngựa là ngựa.

Khoảnh khắc anh Bọ Ngựa cất cánh, gió lùa bốn bề xung quanh khiến Kiến Vàng khoan khoái vô cùng.

Nó được bay rồi. Chưa mọc cánh nhưng nó vẫn có thể vi vu trên không trung nhờ có anh Bọ Ngựa.

Đàn Bọ Ngựa nhanh chóng đến chỗ bụi cỏ rậm, đón Sâu Xanh rồi bay theo Chuồn Chuồn Ớt sang vùng đất đỏ, nơi có cây chanh, thứ thần dược sẽ góp phần chữa lành căn bệnh đang hoành hành khắp Cánh Đồng Xanh.

- Cậu có thấy nặng không? – Sâu Xanh ái ngại hỏi Bọ Ngựa Nhỏ vì nó nhận ra nó và anh chàng này đang bay cách đoàn khá xa.

- Không sao đâu. Tớ ổn. Tớ đang tưởng tượng cậu là một trăm giọt mật ong để có động lực bay tiếp. - Bọ Ngựa Nhỏ vội vàng lên tiếng.