Chương 16 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng

Thật tình ngay ban đầu, khi chưa biết thêm con đường lây lan của dịch bệnh thì nó đã có ý định im lặng và giữ khư khư mấy bụi sả cho riêng mình để tắm dần và dẫu có thấy kẻ nào bị ghẻ, nó cũng chẳng mách đâu.

Thế nhưng, dịch bệnh này liên quan đến mạng sống, nó đâu thể bịt tai, nhắm mắt làm ngơ.

- Thôi, hai đứa về nói lại với bác sĩ Ong xem bác ấy tính thế nào nhé.

Lời vừa dứt, Ếch Cốm liền thò chân xuống nước, chèo trở lại chỗ cũ.

Đợi Kiến Vàng và Sâu Xanh lên bờ an toàn, nó cũng tạm biệt và nhảy nhót trên những chiếc lá sen để về hang ngủ.

So với việc lấy chân làm mái chèo, nó thích nhún nhảy hơn.

Lúc Kiến Vàng và Sâu Xanh về tới bệnh viện thì trời cũng xâm xẩm tối. Chúng ghé vào gặp bác sĩ Ong và kể rõ mọi chuyện liên quan đến công dụng của cây sả.

Nghe chúng nói xong, bác sĩ Ong gật gù.

- Ồ, nếu vậy thì tốt quá, chỉ cần dùng nước sả khử khuẩn thì chúng ta có thể hạn chế được con đường lây lan của dịch bệnh qua thức ăn.

Tiếp đó, bác sĩ Ong nhanh chóng phác họa ra phương pháp chế biến những củ sả theo như mô tả của Kiến Vàng lẫn Sâu Xanh.

Kế hoạch sẽ là tiếp tục nhờ nhóm tình nguyện Bọ Ngựa giúp đỡ để cắt nhỏ từng miếng sả mang về, sau đó sẽ phiền dòng họ Xiến Tóc nghiền nhuyễn để chắt lấy nước, thế mới tiện sử dụng.

- Nhưng lâu quá bác chẳng gặp cậu Xiến Tóc và bác cũng quên mất đường đến nhà cậu ấy rồi. Hai cháu biết đấy, bác hoàn toàn không có thời gian, chỉ quanh quẩn trong bệnh viện cũng hết ngày. – Bác sĩ Ong buồn bã nói.

- Cháu biết ạ, cháu đã đo mặt nạ cho nhà anh ấy. Cháu sẽ tới đó và chuyển lời giúp bác. – Sâu Xanh đưa chân lên, xung phong.

Lúc Sâu Xanh hạ chân xuống thì cái bụng xanh lè của nó bỗng dưng sôi sùng sục.

Biết cô bé đã đói, bác sĩ Ong liền lấy một ít mật ong cho Sâu Xanh và Kiến Vàng uống rồi bảo cả hai hãy về ăn cỏ và nghỉ ngơi.

Còn bác lại tiếp tục mày mò với mớ phác đồ điều trị trên bàn.

- Cậu cứ về phòng nhé. Mình sẽ đi lấy thêm ít cỏ non. Mình phát hiện bên cánh phải có một đám cỏ ống mới nhú.

Dứt lời, Sâu Xanh phóng vội đi. Dù gì nó cũng có nhiều chân hơn Kiến Vàng thành thử chạy một mình luôn nhanh hơn. Hơn nữa vì mắt nó lồi to, tối cỡ nào cũng nhìn rõ đường, không vấp ngã.

Khi trong phòng chỉ còn lại mình và bác sĩ Ong, Kiến Vàng mới nhìn kỹ và nhận ra ông ấy dường như tiều tụy và già nua hơn những ngày đầu nó vừa đặt chân đến Cánh Đồng Xanh.

Đôi mắt ấy vì thức đêm và thiếu ngủ mà mờ hẳn, phải cúi thật sát xuống mới thấy dù rằng anh Sâu Đom Đóm đã cố gắng phát sáng nhất có thể.

Cái đuôi của anh Sâu Đom Đóm nóng rực, chạm vào cứ ngỡ là than hồng.

- Bác ơi, bác nên giữ gìn sức khỏe ạ. Cháu trông bác rất mệt mỏi. – Kiến Vàng tiến lại gần, nói nhỏ.

- Ồ, đừng lo, bác không sao cả. Bác đang thử kết hợp mật ong với một vài thứ xem có tăng thêm công dụng không.

Nói rồi, bác sĩ Ong liền nhảy xuống, lôi dưới gầm bàn ra vô số loài cỏ và lá, lạ có, quen có và chỉ cho Kiến Vàng biết bác đã trộn lẫn từng loại với mật ong, sau đó cho một nhóm tình nguyện là các anh Ong, chị Ong bị nhiễm bệnh thử nghiệm và đến thời điểm hiện tại thì có kẻ khỏi hẳn, người nặng thêm.

- Và chiều nay có một chị Ong đã chết dù rằng trước khi dùng thuốc thì chị ấy chỉ có triệu chứng nhẹ. Sau khi tìm hiểu kỹ thì bác mới biết chị ấy dị ứng với cỏ ống. Bác đã sơ suất. – Bác sĩ Ong thở dài.

- Bác đừng tự trách mình ạ. Tình hình rối ren và bác đã cố gắng hết sức.

Tuy an ủi bác sĩ Ong nhưng thâm tâm Kiến Vàng vẫn xót xa và thương cảm cho chị Ong kia lắm.

Số lượng bệnh nhân quá nhiều, thời gian lại chẳng có nên sẽ có những sơ suất.

Các loại cỏ là thức ăn của loài này nhưng có khi lại là độc tố của loài kia, không giống mật ong, kẻ nào ăn cũng cảm thấy ngon ngọt và khỏe mạnh.

Các anh chị tình nguyện kia hẳn đã biết trước số phận mong manh của bản thân khi chấp nhận bước vào hàng ngũ thử nghiệm rồi. Họ thật là cao cả.

Vắt óc suy nghĩ một hồi, Kiến Vàng bỗng chợt nhớ ra nó đã từng được chị Kiến trong đàn dẫn đi ăn chanh khi nó bị bệnh, khô họng, rát cổ và ho.

Chị ấy nói rằng chanh rất lành tính, Kiến to, Kiến nhỏ gì cũng dùng được và nó đã khỏi bệnh sau hai ngày ăn chanh, còn thanh giọng mà hát hay hơn trước nữa.

Thế là, nó đánh liều kể cho bác sĩ Ong nghe chuyện trái chanh rồi mạnh dạn đề xuất bác nên thử nghiệm xem sao.