Chương 15 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng
Cứ thế qua hết mười mấy ngày, toàn bộ những kẻ sinh sống trên Cánh Đồng Xanh đã có mặt nạ đeo cũng như được nhắc nhở liên tục về việc giữ khoảng cách.
Chú Ếch Cốm đã ngắt trụi hơn mười cái lá sen để làm loa thông báo mỗi khi bệnh viện thông tin khu vực nào có dịch đang bùng mạnh cho tất cả biết mà tránh bớt.
Vì suốt ngày la oang oang nên cổ Ếch Cốm bị ảnh hưởng, khô khốc và đôi lúc bị đau.
Sáng nay, khi đôi bạn Kiến Vàng và Sâu Xanh tới thông báo chỉ thị mới, chú ta đã ngỏ lời nhờ cả hai về bệnh viện xin bác sĩ Ong cho mình ít mật để làm dịu bớt cái cuống họng.
Lúc ánh nắng cuối ngày nhạt dần thì hai tình nguyện viên đã trở lại với chiếc lá khô quắn quéo có chứa mật ong bên trong.
- Chú Ếch Cốm ơi, chú vào đây lấy mật ong ạ.
Ếch Cốm đang mơ màng nằm dài trên lá sen, nghe tiếng Sâu Xanh gọi lớn liền nhảy nhót vào bờ.
Mật ong là loại thức ăn rất quý trên Cánh Đồng Xanh này, và khi dịch bệnh bùng phát, nó càng trở nên quý hơn.
Các anh Ong, chị Ong đều làm trong bệnh viện nên khi bác sĩ Ong tuyên bố nó là phương thuốc duy nhất có thể dùng để chữa trị trong lúc này thì chẳng có giọt nào được tuồn ra bên ngoài cả, thành thử có muốn mua hay đổi cũng không được.
- Ôi, cảm ơn hai cháu nhé, chú đợi mãi.
Ếch Cốm đón lấy chiếc lá, nói xong liền lùi ra xa và một hơi uống sạch sành sanh.
- Dạ, vì đang lúc chúng cháu đem mật ong cho chú thì cháu bị vấp té và làm đổ hết, sau đó phải quay lại xin bác sĩ Ong thêm. – Sâu Xanh cúi đầu, tiếc rẻ.
- Lần sau hai đứa nhớ cẩn thận chút, bây giờ một giọt mật rất là quý hiếm đấy.
Nói xong, Ếch Cốm thè lưỡi liếm cái lá khô đến độ chẳng còn dấu vết gì của mật ong rồi mới thả cho nó rơi xuống và đeo mặt nạ vào, tiến về phía đôi bạn nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Lúc này, Kiến Vàng mới buồn rầu báo cho chú Ếch Cốm biết rằng bác sĩ Ong vừa phát hiện ra, dịch bệnh này ngoài việc lây qua đường nói chuyện trực tiếp còn có thể lây gián tiếp qua các ngọn cỏ.
Bằng chứng là khi anh Bọ Ngựa nọ thuộc nhóm tình nguyện viên bị phát hiện mắc bệnh thì những nhà mà anh ấy từng đưa thức ăn đến đều bị theo trong khi họ không hề nói chuyện với nhau.
- Ồ, có lẽ là dịch bệnh bám vào chân của anh ta, sau đó bám vào cỏ.
Ếch Cốm vừa nói vừa nhảy lên chiếc lá sen và ra hiệu cho cả hai nhảy lên cùng mình.
Tiếp đó, nó dùng một chân thò xuống nước, khua đều đều cho chiếc lá chuyển động, đưa cả ba đến gần cuối bên kia bờ ao, nơi những khóm cây có lá dài và sắc bén đua nhau mọc um tùm.
- Đây là cây gì vậy ạ?
Kiến Vàng vừa hỏi vừa ngửi vòng quanh. Thứ hương thơm dịu dịu mang đến cảm giác rất thoải mái khiến nó tỉnh táo hẳn sau một ngày mệt nhoài đi đo mặt nạ cho xóm cư ngụ cuối cánh đồng.
- Sả đấy, đây là một loại cây rất thơm và có tác dụng khử khuẩn. Hồi nhỏ chú bị ghẻ ghê lắm, nhờ mẹ chú gặm lấy củ của nó, làm nát và thoa nước khắp thân chú, sau đó nhúng chú xuống ao mà hết ghẻ đấy. Sau này thì ngày ngày chú đều tắm bằng sả. Chú đã định giữ những bụi sả này cho riêng mình.
Nghe chú Ếch Cốm nói vậy, đôi mắt Kiến Vàng bỗng lóe sáng lên. Tuy chú ấy chưa nói gì thêm nhưng nó đã hiểu được ý chú, rằng chú đang muốn chỉ cho nó biết tác dụng của loại cây này để ứng dụng vào công tác phòng chống dịch bệnh.
Rong ruổi khắp cánh đồng cỏ hơn mười ngày nay, không thấy có nơi nào mọc những bụi cây này, lại thêm giọng điệu và ánh mắt của chú Ếch Cốm nên Kiến Vàng hiểu chú rất quý thứ thần dược đã chữa trị cho tấm thân ghẻ lở của chú trở nên biếc xanh và mịn màng.
Giờ chú đã ngỏ lời với nó và Sâu Xanh thì hẳn chú cũng biết số phận của những bụi sả này rồi, cũng như mật ong, ngày càng khan hiếm.
- Chú Ếch Cốm, vậy là chú đồng ý tặng mớ sả này cho bệnh viện làm thuốc khử khuẩn ạ? – Kiến Vàng lí nhí hỏi thêm cho chắc.
- Đúng. Chú muốn hai cháu hiểu không phải chú ích kỷ mà vì chú không biết dịch bệnh sẽ bám vào chân Bọ Ngựa rồi sang thức ăn. - Ếch Cốm phân trần.
- Chúng cháu hiểu ạ. Chú Ếch Cốm thật sự rất tốt. Cháu tin khi có thuốc khử khuẩn thì Cánh Đồng Xanh xem như tiến thêm một bước lớn trong công cuộc đẩy lùi dịch bệnh ạ. Lúc ấy, tất cả sẽ biết ơn chú. – Sâu Xanh nhanh nhảu chen vào, dùng lời nịnh nọt xoa dịu Ếch Cốm.
Được khen đương nhiên Ếch ta rất vui, hơn nữa còn nhẹ lòng vì khỏa lấp được nỗi xấu hổ.