Chương 13 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng

Sau một ngày làm việc cật lực từ sáng đến chiều, Kiến Vàng và Sâu Xanh về phòng nghỉ ngơi một chút.

Tuy vậy thì cả hai đều không thấy mệt bởi niềm vui, niềm tự hào khi làm được việc ý nghĩa giúp đỡ kẻ khác khiến chúng quên cả việc toàn thân đang rã rời.

-        Ôi, mình đã quên mất rằng bác Ốc Sên cùng đi với chúng ta. – Sâu Xanh hét lên khi cả hai vừa đặt chân đến cửa phòng.

-        Ừ nhỉ? Ban sáng thấy bác ấy và em Cào Cào ngủ say nên mình không dám đánh thức và tiếp đó thì lu bu đến tận bây giờ. – Kiến Vàng cũng hoang mang chẳng kém, hai sợi râu cứ đưa qua đưa lại.

Đôi bạn đẩy nhẹ cánh cửa và rón rén bước vào, tiến lại gần bác Ốc Sên lúc này đang cho bé Cào Cào ăn bữa tối.

Trông thấy cả hai, bác mừng lắm, nhanh miệng lên tiếng trước.

-        Hai cháu đã về rồi. Bác thật là vui khi hai cháu đã quyết định ở lại nơi này và giúp đỡ Cánh Đông Xanh, càng vui hơn khi nghe về kế hoạch chống dịch rất khả quan kia nữa.

-        Bác đã biết rồi ạ? Cháu xin lỗi vì không nói với bác trước mà tự ý quyết định. – Kiến Vàng cúi đầu, hai chân nó móc vào nhau, tỏ vẻ hối lỗi.

-        Cháu cũng xin lỗi bác ạ? – Sâu Xanh cũng lên tiếng ngay sau đó.

-        Lỗi gì nào? Chống dịch như chống giặc, đợi nói với bác xong thì lỡ dỡ bao nhiêu việc. Bác nghe cô y tá Ong nói cả rồi. Hai cháu thật vất vả. Đây, cả hai uống đi mà tăng đề kháng. Bệnh viện trích ra ít mật ong tặng chúng ta đấy, bác và bé Cào Cào đã ăn rồi.

Vừa nói, bác Ốc Sên vừa trỏ vào chiếc lá khô vì quéo lại mà thành ra có chỗ trũng để chứa mật ong.

Nhìn thứ thức ăn và cũng là thuốc vàng ươm, sóng sánh kia, cả Kiến Vàng lẫn Sâu Xanh đều thèm rỏ dãi, mắt chúng sáng lên rồi mờ dần vì sung sướng.

Chúng vội vàng chạy đến và cùng nhau ăn. Từ thuở mở mắt nhìn thấy Mặt Trời thì đây là lần đầu đôi bạn được thưởng thức mật ong. Ngọt và ngon không thể tả. Cơ thể chúng nhờ vậy mà cũng dần khỏe khoắn lại.

Dùng bữa tối xong, cả ba ra ngồi ngay khe vách hở, ngước trông cánh đồng cỏ tối đen như mực ngoài kia, văng vẳng khắp nơi là tiếng của nhiều loài côn trùng ri rít.

Bác Ốc Sên thở dài, bảo tiếng khóc thảm kia là của nhà Dế Cơm. Đứa con út của vợ chồng Dế Cơm nhiễm bệnh và ra đi rất nhanh, không kịp điều trị gì.

-        Cô y tá Ong nói có một số trường hợp ủ bệnh mà không có biểu hiện ho hay khó thở gì, đến lúc phát ra thì chết luôn, cứu không kịp. – Vừa nói bác vừa quay đầu nhìn bé Cào Cào đang say giấc.

-        Em ấy sẽ không sao đâu ạ. Cháu tin là như vậy. Sáng mai, bác sĩ Ong sẽ giao cho chúng cháu đến từng nhà lấy số đo khuôn mặt để tiến hành làm mặt nạ cho cả đồng cỏ, có thể cháu sẽ gặp anh chị của em ấy. – Kiến Vàng thì thầm trấn an bác Ốc Sên và nói rõ kế hoạch công việc ngày mai của mình.

-        Ừ. Hai cháu cố gắng nhé. Thôi, chúng ta nên vào ngủ thôi nào vì trời đã khá khuya.

Bác Ốc Sên vừa dứt lời thì đôi bạn cũng đồng thanh vâng dạ và trở vô trong, kéo lá cỏ đắp lên rồi nhắm mắt.

Kiến Vàng biết rõ, trong lúc nó có thể ngả lưng cho thẳng thế này thì ở mấy căn phòng kia, đội ngũ bác sĩ, y tá cùng điều dưỡng vẫn đang tất bật chăm sóc và chạy chữa cho bệnh nhân, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi chút nào.

Thế nên, trong suy nghĩ chập chờn bây giờ của nó là sớm tìm ra cách diệt triệt để căn bệnh mà mấu chốt chính là thuốc đặc trị.

Mãi nghĩ ngợi lung tung nên Kiến Vàng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, mãi khi nó giật mình tỉnh thức thì tia nắng đầu tiên đã lọt vào, rải ánh sáng vàng lóng lánh sưởi ấm cả căn phòng.

Nó vội vàng lay gọi Sâu Xanh dậy rồi cùng cô bạn kiếm vài cọng cỏ ăn lót dạ cũng như lấy ít cỏ cho bác Ốc Sên cùng bé Cào Cào.

Xong việc, Kiến Vàng cùng Sâu Xanh nhanh chóng chào bác Ốc Sên và lên đường thực hiện nhiệm vụ quan trọng mà bác sĩ Ong giao phó.

Theo chỉ dẫn trên bản đồ ngoằn ngèo bằng lá cỏ, đôi bạn và mấy anh Bọ Ngựa nhanh chóng tìm ra ao nước nhỏ, nơi mà chú Ếch Cốm đang trú ngụ.

Qua một hồi nhìn dáo dác, chúng phát hiện ra chú ấy đang nằm thảnh thơi trên chiếc lá sen chơi vơi giữa mặt nước, bụng trương lên, ra chiều có vẻ no nê lắm.

Vì chú ấy cùng lá sen có chung một màu nên rất khó để phát hiện.

-        Chú Ếch Cốm ơi, chú Ếch Cốm à.

Kiến Vàng vừa nhảy vừa kêu to, bên cạnh nó, Sâu Xanh cũng nhảy múa làm hiệu cho thêm phần thu hút vì sợ chú ấy ở xa sẽ không thấy chúng.

Nghe tiếng gọi, chú Ếch Cốm liền ngồi bật dậy, lồi mắt nhìn về phía bờ.

Sau khi nhận ra đó là các vị khách lạ, chú ta liền nhảy tòm tõm từ chiếc lá sen này sang chiếc lá sen kia mà tiến đến gần.

-        Chúng cháu chào chú Ếch Cốm ạ. – Đôi bạn đồng thanh lễ phép cúi chào ngay khi chú Ếch Cốm tới gần.

-        Ừ, chào các cháu. Các cháu đến tìm chú có việc gì? Chú trông hai đứa rất lạ.

Chú Ếch Cốm vừa nói vừa đưa chân lên phủi mấy lá bèo nhỏ vướng trên đầu xuống. Mặt chú tỏ vẻ ái ngại khi thấy mấy cái lá cỏ máng trên mặt cả bọn, che kín mít chỉ chừa mỗi hai mắt hấp háy.

Cũng lúc này, Sâu Xanh mới chợt nhận ra có kẻ mắt còn lồi to hơn mắt nó, thế mà trước giờ nó cứ ngỡ mắt mình là to nhất trên đời rồi.