Chương 12 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng

Nghe đôi bạn khẳng định chắc nịch như thế, bác sĩ Ong rất xúc động, suýt chút nữa thì khóc.

Bác xúc động vì chúng đều là khách phương xa, vốn chẳng quen biết hay liên quan gì tới đồng cỏ, ấy vậy mà lại muốn hỗ trợ cái xóm cư ngụ này.

Thật tình thì số lượng y tá, bác sĩ lẫn điều dưỡng đang thiếu hụt trầm trọng. Mật ong tích trữ bao năm đã dùng gần hết nên các cô Ong, cậu Ong phải chăm chỉ tỏa ra các nơi tìm hoa hút mật, không thể túc trực tại bệnh viện nhiều.

-        Được vậy thì tốt quá nhưng các cháu sẽ phải đối mặt với nguy cơ lây nhiễm đấy. – Bác sĩ Ong vừa nói vừa lấy lá cỏ đắp cái đuôi Sâu Đom Đóm lại vì thấy ánh Mặt Trời đã lọt vào.

-        Vì vậy điều đầu tiên chúng ta cần làm là giảm thiểu nguy cơ lây nhiễm ạ. – Kiến Vàng chạy lại gần chiếc bàn và nói.

-        Giảm thiểu? Được đấy, nhưng bằng cách nào chứ?

Chờ cho bác sĩ Ong thắc mắc xong, Kiến Vàng mới chậm rãi nói ra suy nghĩ cùng kế hoạch của mình, đó là phải giữ khoảng cách giữa gia đình với gia đình, thậm chí là giữa những thành viên trong một gia đình.

Và lẽ đương nhiên, kế hoạch này cần sự hợp tác và đồng lòng từ tất cả những kẻ đang chung sống trên đồng cỏ.

-        Ồ, cháu nói nghe cũng đúng đấy nhưng đôi khi họ cũng cần có chuyện trao đổi với nhau, chúng ta đâu thể buộc họ cạch mặt hàng xóm được. Hơn nữa, những đứa bé không nói chuyện lâu sẽ dẫn tới tự kỷ. – Bác sĩ Ong hoang mang cất tiếng.

-        Chỉ cần không đừng gần nhau quá là được ạ. Bác hãy bảo họ hét thật to mỗi khi có điều cần nói hoặc là lấy lá cỏ che mình lại, như kiểu trốn tìm ấy. – Sâu Xanh nói và tiện thể lấy lá cỏ đắp trên đuôi Sâu Đom Đóm che mình làm mẫu.

-        Như vậy thì hơi phức tạp nhỉ? Cô Chuồn Chuồn nói rất là nhỏ và Bọ Rùa con không thể tự hái lá che chắn được.

Nói rồi, bác sĩ Ong giật lấy chiếc lá từ Sâu Xanh và đắp lại lên đuôi Sâu Đom Đóm.

Còn Kiến Vàng sau khi nghe cô bạn nói thì liền nghĩ ra một cách tiện lợi hơn.

Vì bác sĩ Ong từng nói bệnh này chỉ lây qua đường hô hấp nên chỉ cần che miệng là được, không cần chắn hết cả đầu lẫn đuôi.

Nghĩ là làm, Kiến Vàng vội bò lên bàn và lấy một chiếc lá cỏ.

Sâu Đom Đóm bị phiền nhiễu quá thì lỉnh lỉnh bò xuống và chui vào trong góc ngủ tiếp vì sau một đêm chong đèn thắp sáng cho bác sĩ Ong, nó đã mệt rã rời.

Sau một hồi cắt xén trước hai đôi mắt nhạc nhiên của Sâu Xanh và bác sĩ Ong, Kiến Vàng đã hoàn thành chiếc mặt nạ bằng cỏ.

Đơn giản chỉ là tỉa lá cỏ cho gọn và vừa cái mặt, sau đó khoét một lỗ để chui đầu vào, sau đó kéo xuống, vừa che được miệng mà mắt vẫn có thể nhìn, vô cùng thuận tiện.

-        Như thế này ạ. Chúng ta sẽ làm tùy theo mặt lớn, mặt nhỏ, dài ngắn và phân phát cho tất cả. – Kiến Vàng nói, hai mắt nó hấp háy nổi bật trên nền lá xanh.

-        Thật kỳ diệu, Kiến Vàng à, cháu thật thông minh. Bác chỉ cho họ uống mật ong và quan sát diễn biến của bệnh mà không thể nghĩ thêm được gì. – Giọng bác sĩ Ong đang vui vẻ thì bỗng dưng chùng xuống.

-        Không đâu ạ, nhờ có bác mà rất nhiều ca bệnh khỏi đấy ạ. Bác đã phải lo lắng quá nhiều. Hơn nữa, cách này bắt nguồn từ ý tưởng của bạn Sâu Xanh.

Nói xong, Kiến Vàng đưa mắt nhìn Sâu Xanh, nháy mấy cái tỏ ý thán phục và cũng là để cảm ơn ý tưởng từ cô bạn.

Tiếp đó, cả hai theo lệnh của bác sĩ Ong, đi gọi các ý tá Ong tụ tập lại để họp hành và ra chỉ thị xuống dưới, rằng nội trong hôm nay phải gấp rút hoàn thành mặt nạ cho các y tá lẫn điều dưỡng trong bệnh viện, sau đó sẽ tiến hành làm mặt nạ cho tất cả các loài sinh sống trên đồng cỏ.

Và chỉ trong buổi sáng, rất nhiều lá cỏ tươi xanh đã được gom về bệnh viện.

Thế nhưng nếu chỉ có Kiến Vàng, Sâu Xanh và các bạn Ong làm thì thật khó mà hoàn thành xong mặt nạ cho toàn bộ bệnh viện chứ chưa nói tới toàn bộ cư dân trong cánh đồng cỏ.

-        Giá như mình có một chiếc càng sắc bén thì chắc nãy giờ đã làm được rất nhiều mặt nạ. – Kiến Vàng thở dài, nói với Sâu Xanh.

-        À, bác thật lẩm cẩm quá, chúng ta nên nhờ các anh Bọ Ngựa. Họ là những thợ cắt thiên tài.

Bác sĩ Ong đột ngột đứng lên, cất tiếng nói xong liền nhún chân, vỗ cánh bay mất.

Lát sau, bác ấy trở lại với các anh Bọ Ngựa lực lưỡng, hai chân cứ chắp phía trước trông giống như đang cầu nguyện.

Và rồi dưới sự hướng dẫn của Kiến Vàng, những chiếc mặt nạ đẹp với đường cắt thẳng băng, không nham nhở xuất hiện mỗi lúc một nhiều.

Thế là, Kiến Vàng, Sâu Xanh cùng các bạn Ong chỉ việc vẽ mặt nạ lớn, mặt nạ nhỏ cho Bọ Ngựa cắt, sau đó xếp gọn gàng và đi phân phát cho những y tá Ong, điều dưỡng Ong trong khắp bệnh viện, bắt đầu thực hiện kế hoạch đẩy lùi dịch bệnh.