Chương 11 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng
Trời vừa tang tảng sáng, Kiến Vàng đã thức dậy, liếc mắt nhìn xung quanh căn phòng.
Khi thấy Sâu Xanh, bác Ốc Sên lẫn bé Cào Cào vẫn còn ngủ rất say, nó rón rén nhấc chân chui ra ngoài đám cỏ non qua kẽ hở.
Giọt sương trắng rủ trên đầu ngọn cỏ nặng dần và rơi trúng Kiến Vàng ngay khi nó vừa dừng lại bên gốc cỏ non.
Nếu là trước đây, hẳn nó sẽ càm ràm cớ gì mình lại xui xẻo và thậm chí là trách mắng giọt sương nhưng sau khi chứng kiến cái chết của cô Cào Cào, nó đã thay đổi, mở lòng cảm nhận và đón lấy bất cứ điều gì thiên nhiên ban tặng.
- Sương sớm thật mát và cỏ thật ngọt. Có lẽ mình sắp biến thành Sâu Xanh rồi.
Đang lẩm nhẩm một mình và nhấm nháp bữa sáng thì bỗng nghe bên cạnh có tiếng kêu xoèn xoẹt nên Kiến Vàng vội vàng bật dậy, quay trái quay phải tìm kiếm.
Nhác thấy anh Xiến Tóc đang cật lực cắt cành dâu non, nó liền tiến lại gần, tò mò ngắm nghía và thầm thán phục hàm răng sắc nhọn kia. Dường như anh ấy có thể gặm hết mọi thứ và gặm rất nhanh.
- Gì thế? Anh đâu có giành cỏ với chú. Anh ăn dâu mà. – Xiến Tóc bất chợt dừng lại và lên tiếng khi phát hiện Kiến Vàng đang săm soi mình.
Vốn dĩ Xiến Tóc có bộ dạng rất hung dữ với hai sợi râu dài, hàm răng sắc bén, miệng rộng, cánh dài và bóng nhưng thật chất nó rất hiền, chẳng đả động gì tới loài nào cũng như không muốn gây sự bất bình.
- À, em không có ý đó, tại em hâm mộ răng của anh quá nên đứng ngắm chút thôi. Mà anh lấy dâu cho anh chị nào nữa hay sao mà nhiều vậy ạ.
Kiến Vàng vội giải thích và tiện miệng thì thắc mắc luôn bởi nó thấy dưới bụi dâu đã có rất nhiều dây vỏ nằm ngang nằm dọc.
Nó không nghĩ một mình anh Xiến Tóc lại có thể ăn hết chỗ dâu này.
- Tại anh dậy sớm nên đi lấy trước, lát nữa các chị và các em sẽ tới phụ chuyển về sau. Sương còn chưa tan, anh sợ họ bị lạnh rồi bị ho rồi nhập viện thì khổ lắm.
Xiến Tóc buông mình cho rơi tự do xuống đất và bắt đầu sắp xếp lại các vỏ dâu cho gọn gàng.
Lát sau, khi Mặt Trời từ từ ló dạng thì đoàn Xiến Tóc cũng kéo nhau tới điểm hẹn.
Tuy chưa quen biết nhưng khi trông thấy Kiến Vàng đứng cùng anh đầu đàn, những chị, những em Xiến Tóc liền chào hỏi rất rôm rả.
Tiếp đó thì mỗi con cõng một cái vỏ dâu rời đi.
- Sao họ lại đi cách xa nhau một quãng thế ạ? – Kiến Vàng ngơ ngác hỏi khi nhìn thấy khoảng cách giữa mỗi Xiến Tóc.
- À, thế cho khỏi va quẹt vào nhau chú ạ. Nhỡ khi kẻ trước dừng lại đột ngột thì kẻ sau lại khổ. – Anh Xiến Tóc cười hề hề.
Nghe anh Xiến Tóc nói xong, trong đầu Kiến Vàng đột nhiên lại liên tưởng đến căn bệnh đang hoành hành trên đồng cỏ này.
Dường như số lượng kẻ bị bệnh tăng lên là vì lây lan. Có lẽ vì họ gần nhau quá nên bệnh mới lây lan.
Nếu như họ đi đứng cách xa nhau thì sẽ không thể lây bệnh cho nhau được. Nghĩ vậy, nó bất giác nhảy cẫng và reo lên.
- Chính là khoảng cách.
Dứt lời, Kiến Vàng hấp tấp chào tạm biệt anh Xiến Tóc và chạy như bay về phía khe hở của căn phòng.
Bên trong, Sâu Xanh cũng vừa mới tỉnh giấc. Nó với lấy cọng cỏ cho vào miệng nhưng chưa kịp nhai thì bị Kiến Vàng bất cẩn va trúng, khiến nó chới với ngã lăn kềnh.
- Ôi, mình xin lỗi, cậu có sao không? – Kiến Vàng vội quay lại, xoắn xuýt hỏi han.
- Vẫn chưa thủng cổ. Mà cậu chạy đâu gấp thế? – Sâu Xanh lôi cọng cỏ đang xuyên xuống cổ mình ra và nói.
- Mình đang trên đường đến tìm bác sĩ Ong, mình nghĩ rằng mình đã có cách giảm bớt số ca bệnh.
Tiếp đó, Kiến Vàng mau mắn kể cho Sâu Xanh nghe về ý tưởng vừa lóe lên sau khi nó gặp anh Xiến Tóc dưới gốc bụi dâu ban nãy.
Rằng theo như nó nghĩ thì cần bắt tất cả cư dân ngụ trên đồng cỏ giữ khoảng cách với nhau, không tiếp xúc sẽ không lây lan, tránh tình trạng quá tải cho bệnh viện.
Thế là, cả hai nhanh chân dắt nhau đến phòng bác sĩ Ong.
Khi vừa lách qua cánh cửa bằng lá cỏ, chúng thấy bác đang ngồi gật gù trên bàn. Có vẻ như bác ấy đã thức trắng đêm.
Bên cạnh bác là chú Sâu Đom Đóm đã sắp tắt ánh sáng nơi đuôi, bộ dạng cũng mỏi mệt không kém. Chú ấy đã làm đèn cho bác ấy thức đêm và vẽ ra phác đồ điều trị mới.
Sâu Xanh rón rén lại gần, lồi mắt nhìn chiếc lá cỏ, trên có vẽ nhì nhằng mấy đường ngang có, dọc có mà nó chẳng thể hiểu đó là gì.
Đang ngắm nghía thì nó bất cẩn va trúng bác sĩ Ong, vừa hay đã đánh thức bác ấy.
- Ồ, là hai cháu sao? Hai cháu đến chào tạm biệt à? Chúc cho hai cháu cùng bác Ốc Sên thượng lộ bình an nhé. – Bác sĩ Ong ngáp tới ngáp lui.
- Chúng cháu vẫn chưa thể đi được ạ. Chúng cháu tới là vì muốn nói với bác rằng chúng cháu sẽ ở lại và phụ giúp bệnh viện đến khi dịch bệnh được đẩy lùi. – Sâu Xanh nhanh miệng lên tiếng.
- Đúng như vậy ạ. – Kiến Vàng tiếp lời khi thấy ánh mắt đờ đẫn của bác sĩ Ong lia tới mình.