Chương 10 - Cuộc Phiêu Lưu Của Chú Kiến Vàng

Trong lúc Kiến Vàng và bác Ốc Sên đang tỏ vẻ thông cảm cho cơ sở tạm bợ cũng như nói lời cảm ơn bác sĩ Ong thì Sâu Xanh đã có cảm giác đói bụng.

Nó nhìn ngó một hồi rồi gặm luôn gốc cỏ ống làm căn phòng sụp xuống một góc, tạo ra tiếng động khiến cả ba kẻ kia giật thót.

-        Ôi, cháu xin lỗi, cháu nghĩ mình chỉ một gốc cỏ thì mọi thứ vẫn ổn. – Sâu Xanh ái ngại khi sáu con mắt kia đồng loạt nhìn về phía nó.

Bác sĩ Ong cười xòa, bảo rằng không sao cả rồi chỉ cho Kiến Vàng và Sâu Xanh chỗ đám cỏ non mới mọc phía sau căn phòng, nói nó lát nữa dẫn bác Ốc Sên ra đấy dùng bữa tối.

Cùng lúc này, cô y tá Ong cũng vừa bay đến, thông báo rằng bệnh của cô Cào Cào bỗng dưng trở nặng, không thể thở được dù rằng sáng nay cô ấy đã có dấu hiệu hồi phục khá tốt.

Thế là cả Sâu Xanh, Kiến Vàng lẫn bác Ốc Sên đều gấp gáp bám theo bác sĩ Ong đến xem tình hình của cô Cào Cào.

Lúc cả bọn tới nơi thì cô ấy đã đuối sức, chỉ còn lại một chút hơi tàn.

Theo nguyện vọng của cô, y tá Ong đã đưa bé Cào Cào vừa mới sinh được mấy hôm tới để gặp mẹ nó lần cuối.

-        Tôi rất xin lỗi cô. Cơn dịch bệnh này thật quái ác. – Bác sĩ Ong cúi đầu, ngậm ngùi.

Cô Cào Cào khe khẽ lắc đầu, tỏ ý không hề trách móc bác sĩ Ong rồi hướng ánh mắt đỏ ngầu nhìn sang bác Ốc Sên, Kiến Vàng cùng Sâu Xanh mà thều thào.

-        Cháu nó hãy còn quá nhỏ, xin bác cùng hai cháu hãy giúp đỡ…

Vừa nói tới đó thì cô Cào Cào nấc lên mấy cái rồi ngất lịm, hai mắt nhắm nghiền và chân cũng buông xuôi.

Bên cạnh cô, bé Cào Cào con vẫn ngủ ngon và chẳng hay biết rằng qua đêm nay, nó sẽ chẳng còn cơ hội thấy mặt mẹ lần nào nữa.

Có tiếng khóc nấc nghẹn vang lên. Đó chính là tiếng khóc của cô y tá Ong. Mặc dù từng chứng kiến khá nhiều bệnh nhân mất vì đại dịch nhưng đây là lần đầu, cô xúc động mạnh đến thế này.

Tấm lòng kẻ làm mẹ thật bao la biết bao, ngay khi đứng trên bờ vực của sự sống cùng cái chết thì điều đầu tiên họ nghĩ tới và lo lắng nhất vẫn chính là những đứa con thơ.

-        Cô Cào Cào hãy yên tâm, với tất cả danh dự của kẻ từng tham gia chiến đấu để bảo vệ đồng cỏ và không được Kiến Chúa ghi công, tôi xin hứa sẽ chăm sóc cháu bé chu đáo. – Bác Ốc Sên dõng dạc cất tiếng hứa.

Kiến Vàng bùi ngùi, chủ động khiêng mấy lá cỏ đắp lên cô Cào Cào rồi đón lấy bé Cào Cào con từ y tá Ong.

Cô bé vẫn đang say giấc, miệng ngậm khúc cỏ ống tươi ngọt mà mút lấy mút để. Thật là xót xa quá.

Khóe mắt Kiến Vàng cay cay nhưng vẫn cố kiềm nén, toàn thân nó lắc lư nhè nhẹ để ru cho bé Cào Cào ngủ được lâu hơn.

-        Cháu sẽ đưa cô bé về phòng ạ. – Kiến Vàng quay sang bác sĩ Ong và nói.

-        Được, tạm thời là như vậy rồi bác sẽ sắp xếp sau. Ôi rối rắm quá, phải làm sao khi đứa bé đã mất cả ba lẫn mẹ đây. Còn mấy anh chị của cô bé đang nương tựa nhau sống trên cây cỏ cú nữa, chúng nó vừa khỏi bệnh và xuất viện hôm qua.

Nói xong, mi mắt bác sĩ Ong rủ xuống và tiếng bước chân nặng nề cất lên. Bác chẳng còn sức lực để bay như cô y tá Ong nữa, vẻ bất lực hiện rõ trên gương mặt bác.

Kiến Vàng đưa bé Cào Cào về phòng thì giao cho Sâu Xanh coi sóc, còn nó gấp gáp quay lại giúp các anh điều dưỡng Ong đưa cô Cào Cào đi chôn bởi dù sao nó cũng là loài khỏe nhất tính về khối lượng có thể khiêng vác trên cơ thể.

Hơn nữa là các anh Ong đã quá mệt sau thời gian thức thâu đêm suốt sáng chăm kẻ bệnh.

Khi đã lấp đất che kín hết cô Cào Cào, Kiến Vàng rầu rĩ quay về.

Nhìn bác Ốc Sên đang vỗ về bé Cào Cào, đột nhiên Kiến Vàng thấy lòng ấm áp lạ.

Cách đó không xa, cô bạn Sâu Xanh đang sắp xếp lại mấy gốc cỏ ống non cùng lá cỏ non để dành làm thức ăn cho bé Cào Cào khi bé thức giấc nửa đêm gọi mẹ.

-        Nhìn nó mà mình như thấy mình của ngày trước vậy, cô đơn và lạc lõng. – Sâu Xanh chép miệng nói khi Kiến Vàng vừa tiến lại gần.

-        Mình muốn nói với cậu rằng cậu đã rất mạnh mẽ, và mình tin em ấy cũng sẽ như vậy. – Kiến Vàng đáp lời.

Sâu Xanh hào phóng đưa mấy cọng cỏ non sang cho Kiến Vàng và giục cậu bạn hãy ăn tối đi vì đã quá bữa. Đến tận lúc này, Kiến Vàng mới cảm nhận được vị ngọt ngon của thứ thức ăn nó từng chê.

-        Sâu Xanh, mình có chuyện này muốn bàn cùng cậu. – Kiến Vàng nuốt vội và thì thầm cất tiếng.

-        Ừ, cậu nói đi. – Sâu Xanh gật gù.

-        Mình nghĩ chúng ta nên ở lại và giúp đỡ các bạn, các bác, các cô. Cậu thấy đấy, họ thật tội nghiệp. – Kiến Vàng nêu ý kiến.

-        Nhưng chúng ta có thể sẽ bị nhiễm bệnh và chúng ta không biết giúp họ thế nào. – Sâu Xanh thở dài.

-        Không sao cả, chúng ta sẽ cùng họ nghĩ cách, như cậu đã từng nghĩ cách cứu cả hai chúng ta khỏi sào huyệt của bọn Kiến Đen ấy.

Ánh mắt long lanh tràn đầy tự tin của Kiến Vàng cùng lời nói quả quyết đã thuyết phục được Sâu Xanh và khiến nó gật đầu đồng ý. So với cái vẻ phó mặc số phận khi ở trong nhà tù của Kiến Đen thì cái bộ dạng tràn đầy năng lượng tích cực này hợp với cậu bạn của nó hơn.