Chương 2 - Cuộc Ly Hôn Đầy Kịch Tính
Hóa ra, “Cao tổng phong quang” trong mắt mọi người, mẹ già còn phải sống nhờ tiền vợ cũ chu cấp?
Cánh tay đang bế con gái của Cao Minh cứng đờ.
Đứa bé dường như cũng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, bất chợt khóc ré lên.
Tiếng khóc, tiếng mắng chửi, tiếng bàn tán… tất cả trộn lẫn thành một mớ hỗn độn.
Cao Minh cảm thấy như mình đang bị lột sạch quần áo, ném ra giữa sân làng cho cả thiên hạ xỉ vả.
Buổi tiệc “ăn mừng ly hôn” do anh ta kỳ công dàn dựng, chỉ trong chớp mắt biến thành một phiên tòa công khai, nơi anh ta là bị cáo.
Tôi tắt điện thoại, nhấc tách cà phê đã nguội ngắt trên bàn, nhấp một ngụm.
Đắng.
Nhưng so với những đắng cay tôi từng nuốt suốt năm năm qua ngụm này chẳng là gì cả.
02
Giữa màn đêm tĩnh lặng, điện thoại bỗng reo lên chói tai.
Trên màn hình nhấp nháy hai chữ “Cao Minh” — như một đôi mắt đang rình rập trong bóng tối.
Tôi vuốt nghe cuộc gọi, đồng thời, ngón tay kia bình tĩnh nhấn nút ghi âm trên màn hình.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói rít qua kẽ răng, đầy kiềm nén của Cao Minh:
“Giang Ninh, cô có ý gì đây?”
Giọng anh ta không mang ý chất vấn, mà là một mệnh lệnh hiển nhiên.
Như thể tôi vẫn là người vợ luôn nghe lời anh ta, như thể việc cắt trợ cấp sinh hoạt cho mẹ anh ta là một tội lỗi tày đình, cần phải giải thích rõ ràng với anh ta.
Tôi không trả lời, chỉ yên lặng lắng nghe tiếng thở hổn hển của anh ta, giống như một con thú bị nhốt trong lồng đang nổi điên.
Sự im lặng của tôi rõ ràng khiến anh ta nổi giận.
“Tôi đang hỏi cô đấy! Vì sao cô lại cắt tiền sinh hoạt của mẹ tôi? Hả?!”
Anh ta cuối cùng không nhịn được mà gào lên.
“Cao Minh,” tôi bình thản, giọng điệu hệt như đang đọc bản tin thời tiết,
“Chín giờ mười lăm sáng nay, tại Cục Dân chính khu Nam, chúng ta đã hoàn tất thủ tục ly hôn. Về mặt pháp lý, chúng ta không còn là vợ chồng.”
Tôi dừng lại một chút, sau đó nhấn từng chữ rõ ràng:
“Tôi — không còn nghĩa vụ — phải chu cấp cho mẹ anh.”
Điện thoại im phăng phắc.
Có lẽ anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng, một người như tôi — trước giờ luôn nhu mì — lại có thể nói ra những lời lạnh lùng và tuyệt tình đến thế.
Vài giây sau là một tràng gào thét còn lớn hơn:
“Chỉ vì chút tiền lẻ 5.800 tệ thôi sao? Giang Ninh, cô cần phải tuyệt tình đến thế không? Bao nhiêu năm tình nghĩa vợ chồng, cô vứt hết cho chó ăn rồi à?!”
Tình nghĩa?
Nghe hai chữ đó, tôi suýt nữa bật cười thành tiếng.
Một cơn buồn nôn và chán ghét dâng lên tận cổ họng.
“Tình nghĩa?” Tôi cười lạnh.
“Cao Minh, khi anh ngoại tình trong hôn nhân, khi anh để Bạch Vi mang thai, khi anh ép tôi phải ký đơn ly hôn — thì cái gọi là tình nghĩa, chẳng phải đã do chính tay anh ném vào sọt rác và thiêu thành tro rồi sao?”
“Khi anh bồng đứa con ngoài giá thú mở tiệc linh đình ăn mừng cái gọi là ‘khởi đầu mới’, sao lúc đó không thấy anh nhắc đến tình nghĩa?”
Anh ta bị tôi chặn họng, không thốt nên lời.
Cay cú đến phát điên, anh ta lập tức đổi giọng, bắt đầu diễn vở “người con hiếu thảo”:
“Mẹ tôi… bà ấy bệnh tật đầy người, cao huyết áp, tim mạch, mỗi tháng đều phải uống thuốc. Bà ấy sống dựa vào khoản tiền đó, giờ không có thì phải làm sao? Cô muốn ép bà ấy chết à?!”
Giọng anh ta bắt đầu nghẹn ngào, diễn đạt mức “chân thật cảm động”.
Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ mềm lòng.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ thấy nực cười.
“Đó là trách nhiệm của anh, Cao Minh. Anh là con trai bà ấy, chu cấp cho mẹ là nghĩa vụ pháp luật của anh, không phải của tôi.”
“Tiền của tôi, là do tôi tự làm ra, từng đồng từng cắc chắt chiu mà có, chứ không phải từ trên trời rơi xuống. Tôi không có nghĩa vụ, cũng chẳng có hứng thú, tiếp tục nuôi một người cả đời đối xử với tôi cay nghiệt, lúc nào cũng coi tôi là cái máy rút tiền.”
“Cô…” Anh ta nghẹn lời, rồi gào lên, “Giang Ninh, đừng ép tôi! Nếu cô làm tuyệt như vậy, cô cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu!”
Ồ? Dám uy hiếp tôi?
Tôi bỗng thấy thú vị, giọng nói mang theo chút thách thức:
“Vậy à? Tôi thật sự muốn biết, ‘không tốt đẹp’ là như thế nào.”
“Cô tin không, tôi…”
Tôi chẳng hứng thú nghe tiếp mớ rác rưởi đó.
“Tút —”
Tôi dứt khoát cúp máy, sau đó không chút do dự kéo số anh ta vào danh sách chặn.
Tiếp theo là số của Lưu Thúy Lan, em trai anh ta — Cao Bằng, em gái — Cao Mẫn…
Tất cả người nhà họ Cao, tôi chặn sạch.
Làm xong, tôi vứt điện thoại sang một bên.
Thế giới, bỗng chốc yên ắng đến lạ thường.
Tôi bước tới bên cửa sổ, kéo rèm ra.
Bên ngoài là thành phố lung linh ánh đèn, rực rỡ như ngân hà.
Còn tôi, cuối cùng cũng thoát khỏi cái hố bùn ngột ngạt ấy.
Cuộc ly hôn này — không phải là kết thúc.
Mà là khởi đầu cho hành trình tôi đi đòi lại từng món “nợ cũ”.