Chương 1 - Cuộc Ly Hôn Đầy Kịch Tính

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi vừa ký xong thỏa thuận ly hôn, chồng cũ đã vội vàng bế người tình cùng đứa con gái mới sinh về quê ăn mừng rầm rộ.

Cả làng đều râm ran bàn tán: anh ta cuối cùng cũng tìm được “chân ái” của đời mình.

Trong tiếng cười nói náo nhiệt, mẹ chồng đột nhiên hét toáng lên:

“5.800! Con dâu cũ của tôi cắt khoản sinh hoạt phí 5.800 mỗi tháng rồi!”

Nụ cười kiêu ngạo trên mặt chồng cũ ngay lập tức tan vỡ, toàn thân cứng đờ như hóa đá.

Chỉ đến lúc đó, anh ta mới chợt hiểu ra — có những “món nợ cũ”, từ đầu đến cuối chưa từng được thanh toán.

Con dấu đỏ như máu của cục dân chính in lên tờ giấy ly hôn mới toanh, như một giọt má./u đã khô lại, đóng dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân năm năm của tôi.

Bước ra khỏi cửa, ánh nắng chói chang khiến mắt tôi cay xè.

Cao Minh — không, bây giờ phải gọi là chồng cũ — gần như lao đi như bay, đến một câu khách sáo cũng chẳng buồn nói.

Năm năm hôn nhân của chúng tôi, kết thúc nhẹ bẫng như thể chỉ là hủy một tài khoản không mấy quan trọng.

Tôi trở về căn nhà trống rỗng, đồ đạc thuộc về anh ta sớm đã bị dọn đi sạch sẽ. Trong không khí vẫn còn vương lại mùi nước hoa lạ lẫm, ngọt ngấy đến mức khiến tôi buồn nôn.

Tôi không khóc.

Nước mắt phải dành cho những người xứng đáng.

Tôi chỉ bình tĩnh mở điện thoại, nhấp vào đường link bạn gửi qua WeChat.

Đó là bài đăng mới nhất của Cao Minh trên trang cá nhân.

Chín bức ảnh sắp xếp chỉnh tề, từng tấm đều được chỉnh sửa kỹ càng.

Nhân vật chính là anh ta, đang bế một đứa bé sơ sinh, bên cạnh là một cô gái trẻ trung xinh đẹp đang nép vào vai anh ta — Bạch Vi.

Phía sau là ngôi nhà hai tầng đã được sửa sang lại ở quê anh ta, trước cửa treo đầy bóng bay và băng rôn đỏ rực: “Chúc mừng nhà họ Cao đón tiểu công chúa.”

Dòng trạng thái càng khiến người ta nhức mắt: “Tạm biệt quá khứ, chào đón một khởi đầu mới.”

Khởi đầu mới?

Tôi nhìn gương mặt ngập tràn tự mãn của anh ta trong ảnh, khẽ nhếch môi cười lạnh.

Tất nhiên anh ta phải chào đón khởi đầu mới, vì con đường anh ta đang đi được trải bằng năm năm thanh xuân và hơn một triệu tiền bạc mồ hôi nước mắt của tôi.

Bạn tôi gửi một đoạn ghi âm, giọng tức đến run lên:

“Ninh Ninh! Cậu xem cái thằng khốn Cao Minh kìa! Vừa ly hôn đã dám làm lố vậy! Đây đâu phải tiệc đầy tháng, rõ ràng là tiệc ăn mừng ly hôn mà! Cậu đừng để trong lòng đấy!”

Tôi chỉ trả lời bằng một sticker “yên tâm”.

Tôi sao có thể để trong lòng?

Tôi chỉ đang chờ một cuộc điện thoại — một cuộc gọi nằm trong dự tính, để mở màn cho một vở kịch hay.

Ống kính như chuyển sang ngôi làng nhỏ cách đó hàng nghìn cây số.

Tôi gần như có thể tưởng tượng ra khung cảnh nơi đó.

Bàn tiệc được bày từ sân nhà kéo dài đến gốc cây hòe lớn đầu làng, mùi thịt kho béo ngậy trộn lẫn với tiếng pháo nổ đinh tai, tạo nên khung cảnh náo nhiệt điển hình của vùng quê.

Cao Minh — “phượng hoàng bay ra từ xó núi” — đang được đám đông vây quanh tung hô như ngôi sao.

Anh ta bế đứa con riêng còn chưa đầy tháng, mặt mày rạng rỡ nhận lấy mọi lời khen:

“Cao Minh giỏi thật đấy, mở công ty ở thành phố, làm sếp lớn luôn!”

“Cậu nhìn cô vợ mới xem, đẹp như minh tinh trên tivi!”

“Đứa con gái này xinh quá, đúng là mệnh phú quý rồi!”

Còn mẹ chồng cũ của tôi — bà Lưu Thúy Lan — mới thật sự là nhân vật chính của buổi tiệc khoe mẽ này.

Bà mặc bộ áo lụa đỏ mới tinh, đi khắp bàn tiệc, giọng oang oang át cả tiếng pháo:

“Con trai tôi hiếu thảo lắm! Nói rồi, sau Tết sẽ đón tôi lên thành phố ở cho sướng đời! Từ nay tôi là bà cụ thành phố rồi!”

Bà hào hứng khoe khoản trợ cấp 5.800 tệ tôi gửi mỗi tháng, nói còn cao hơn lương hưu giáo viên ở làng.

Mọi người xung quanh đều xuýt xoa, ghen tỵ.

Cao Minh chìm đắm trong cảm giác tự mãn, thứ sĩ diện méo mó vì mặc cảm nghèo hèn trước đây được thỏa mãn tột độ.

Anh ta nghĩ rằng, vứt bỏ người vợ “tào khang không xứng” như tôi, cuộc đời mình sẽ lên hương từ đây.

Nhưng anh ta không biết, cái “đỉnh cao” dưới chân mình, được đắp bằng máu thịt của tôi.

Tiệc đang rôm rả, Lưu Thúy Lan khát nước, lảo đảo ra tiệm tạp hóa đầu làng mua vài chai nước ngọt về khoe tiếp với bạn già.

Bà đưa thẻ ngân hàng chuyên dùng để tôi chuyển tiền hàng tháng.

“Thanh toán thất bại, số dư không đủ.”

Câu nói ấy như gáo nước lạnh tạt thẳng vào đầu bà.

Bà sững người.

“Không thể nào! Trong thẻ tôi còn mấy vạn cơ mà! Quẹt lại đi!”

Chủ tiệm thử lại lần nữa, vẫn báo lỗi tương tự.

Bà bừng tỉnh nửa cơn say, linh cảm bất an lập tức trỗi dậy.

Tay run run đeo kính lão, mở app ngân hàng.

Nhìn thấy khoản 5.800 tháng này chẳng thấy đâu, số dư còn lại chỉ vỏn vẹn vài chục tệ, dây thần kinh cuối cùng trong đầu bà đứt phựt.

Bà ta như con thú điên, kéo lê bộ áo lụa đỏ không vừa người, lảo đảo chạy về giữa sân tiệc.

Bà xô đám đông đang vây quanh Cao Minh, bám chặt lấy tay anh ta, móng tay cắm sâu vào da thịt:

“Cao Minh!”

Một tiếng gào xé tan không khí náo nhiệt, cả sân tiệc lập tức im phăng phắc.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía người đàn bà đỏ mặt tía tai, trông chẳng khác gì phát rồ.

“Con vợ cũ vô lương tâm của mày! Con đàn bà độc ác Giang Ninh ấy! Nó cắt khoản sinh hoạt phí của mẹ rồi! 5.800! Một xu cũng không chuyển!”

Nụ cười rạng rỡ trên mặt Cao Minh từng chút từng chút cứng lại, cuối cùng trắng bệch như tờ giấy.

Anh ta theo phản xạ lắp bắp:

“Không thể nào… cô ấy không dám…”

“Không thể cái đầu mày! Mắt mày nhìn đây!” Bà Lưu giơ thẳng màn hình vào mặt anh ta, gào khóc thảm thiết.

“Nó là con đàn bà độc ác! Vừa ly hôn đã muốn ép chết tao! Tao sống không nổi nữa rồi! Giang Ninh trời đánh ơi là Giang Ninh!”

Không khí lập tức ngưng trệ.

Gương mặt xung quanh chẳng còn ngưỡng mộ hay chúc mừng gì nữa, chỉ còn tò mò, thương hại và cả khinh thường.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)