Chương 6 - Cuộc Hôn Nhân Sai Lầm
Tôi không buồn đôi co, đi vòng qua anh ta, tiếp tục thu dọn.
“Anh nghĩ gì cũng được.”
“Nhưng hôm nay tôi phải mang đống tài liệu này đi.”
“Hoặc là…”
Tôi dừng lại một chút, nói thêm câu chốt hạ, lạnh đến tận tim:
“Anh có thể nhờ Lâm Tiểu Nhu giúp anh.”
“Cô ấy thông minh như vậy, lại là ‘tri kỷ’ của anh — chắc chắn sẽ nhanh chóng bắt nhịp thôi.”
Câu nói ấy, như mũi kim đâm trúng tim.
Giang Vũ thở dốc, siết lấy cánh tay tôi.
“Em nhất định phải thế này sao?”
“Em biết rõ anh không thể không có em…”
“Anh không thể thiếu, không phải là tôi.”
Tôi điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ta, dùng tay phải chưa bị thương, từng ngón một gỡ tay anh ra.
“Thứ anh không thể thiếu, là một người phụ nữ có thể dịch tài liệu, sắp xếp dữ liệu, để anh yên tâm toàn lực theo đuổi lý tưởng.”
“Nhưng giờ, người phụ nữ ấy không muốn làm nữa.”
“Giang Vũ, đã đến lúc anh phải học cách tự bước đi rồi.”
Tôi gạt tay anh ta ra, ôm thùng tài liệu, không ngoảnh đầu bước ra cửa.
Lần này, Giang Vũ không ngăn tôi lại.
Tôi chỉ nghe thấy phía sau, là tiếng anh ta lẩm bẩm, tuyệt vọng như linh hồn rơi vào khoảng trống:
“Không có em… anh biết phải làm sao…”
Tôi không quay đầu lại.
Vì tôi biết —
Nỗi mất mát của anh ta lúc này, chưa bao giờ là vì tôi.
Mà là vì con đường danh vọng phía trước đang bắt đầu có chướng ngại.
6
Cuộc sống của Giang Vũ, chưa bao giờ trở nên khốn đốn như lúc này.
Sự ra đi của Hứa Tri Hạ như rút đi xương sống trong toàn bộ hệ thống nghiên cứu của anh ta.
Đúng như dự đoán, đề tài cấp quốc gia mà anh nộp lên đã bị đánh trượt.
Ý kiến phản biện từ hội đồng thẩm định thẳng thừng và sắc bén: Cơ sở lý luận yếu, thiếu tài liệu tiên phong có giá trị hỗ trợ.
Anh ta nhờ Lâm Tiểu Nhu hỗ trợ dịch một số tài liệu tiếng Đức quan trọng — nhưng bản dịch sai be bét, thậm chí còn xuyên tạc cả nội dung gốc, trực tiếp gây ra lỗ hổng nghiêm trọng trong báo cáo đề tài.
Lúc ấy, Giang Vũ mới bàng hoàng nhận ra —
Sự ngưỡng mộ và tán dương của Lâm Tiểu Nhu, chỉ là ảo ảnh.
Còn sự im lặng và những lần “phanh gấp” của Hứa Tri Hạ, mới chính là nền móng thật sự cho sự nghiệp của anh.
Đòn giáng nặng nhất đến sau đó một tuần.
Viện mời về một chuyên gia đầu ngành từ Bắc Kinh — học giả danh tiếng cấp viện sĩ, viện sĩ Trương.
Giang Vũ cắn răng đưa báo cáo đã chỉnh sửa đến gặp viện sĩ.
Viện sĩ Trương chỉ lật vài trang, đã nhíu mày, đẩy nhẹ gọng kính lão:
“Tiểu Giang, mấy tài liệu tiếng Đức cậu trích trong báo cáo, bản dịch có vấn đề nghiêm trọng đấy.”
“Tôi nhớ ở viện các cậu có một bác sĩ trẻ tên là Hứa Tri Hạ, mấy năm trước cô ấy từng viết một bài tổng luận rất xuất sắc đăng trên tạp chí chuyên ngành quốc tế.”
“Cô ấy không tham gia đề tài này à?”
Sau lưng Giang Vũ lạnh toát mồ hôi.
Anh ta chỉ có thể úp mở:
“Cô ấy… gần đây bị chấn thương tay, đã chuyển công tác sang vị trí nghiên cứu nền rồi ạ.”
“Vớ vẩn!”
Viện sĩ Trương lập tức nghiêm mặt.
“Hồi đó tôi còn bảo với viện trưởng của các cậu, Hứa Tri Hạ là một mầm non hiếm có.”
“Lúc đó tôi còn định nhận cô ấy làm nghiên cứu sinh tiến sĩ.”
“Chính cô ấy từ chối, nói muốn cùng chồng mình xây dựng bệnh viện quê nhà…”
“Đây là cách các cậu đối xử với nhân tài à?”
Từng câu nói, như từng nhát búa, nện thẳng vào tim Giang Vũ.
Hóa ra, cô ấy đã từng có một lựa chọn tốt hơn.
Rời khỏi phòng họp, Giang Vũ thất thần bước ra.
Lâm Tiểu Nhu chạy lại, dè dặt hỏi:
“Anh Giang Vũ, viện sĩ Trương nói gì vậy?”
Giang Vũ nhìn gương mặt lo lắng của cô ta, lần đầu tiên, một ý nghĩ rõ ràng hiện lên:
Anh đã sai rồi.
Vì một mầm cây non yếu chưa kịp bén rễ, anh đã tự tay chặt đi một cây cổ thụ có thể che mưa chắn gió cho mình.
Anh không chần chừ nữa, lập tức chạy tới Viện Nghiên cứu Y học Cơ bản.
Nhưng văn phòng của Hứa Tri Hạ đã trống trơn từ lúc nào.
Trên bàn chỉ còn lại một phong bì.
Trên phong bì là nét chữ quen thuộc của Hứa Tri Hạ: “Gửi Giang Vũ.”
Tay anh run rẩy mở thư ra.
Bên trong chỉ có vài tờ giấy mỏng, và một bản sao chụp thư mời tuyển dụng.
Giang Vũ:
Khi anh đọc lá thư này, có lẽ tôi đang ở trên chuyến tàu đến Bắc Kinh rồi.
Có thể anh đến đây vì mấy tài liệu kia. Không cần nữa đâu.
Bản sao các dự án hợp tác tôi đã gửi lại phòng lưu trữ của viện.
Còn phần ghi chép cá nhân của tôi, xin lỗi — đó là nền tảng cho tương lai của tôi, tôi không thể đưa anh.
Tay tôi, dù không thể mổ những ca khó nữa, nhưng vẫn có thể cầm bút, vẫn có thể nghiên cứu.
Vậy nên, anh không cần cảm thấy áy náy. Con đường này, là tôi tự chọn.
Giữa chúng ta, đi đến ngày hôm nay, không phải vì ai đúng ai sai.
Chỉ là chúng ta… chọn khác đường.
Anh chọn tiền đồ, chọn cô học trò nhỏ.