Chương 7 - Cuộc Hôn Nhân Sai Lầm
Còn tôi, chọn chính mình.
Đơn ly hôn, tôi sẽ không rút lại.
Nếu ba tháng sau anh vẫn không chịu ký, tôi sẽ nộp đơn ra tòa.
Bức thư không có chữ ký cuối thư.
Chỉ có bản sao thư mời công tác nằm im lặng phía dưới.
Ngay đầu thư, là dòng chữ nổi bật:
Viện Nghiên cứu Khoa học Thần kinh – Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc
Người ký tên chính là — viện sĩ Trương.
Thư mời đề ngày… ba năm trước.
Giang Vũ bỗng nhớ lại, ba năm trước, có lần anh mang bằng khen “Cá nhân xuất sắc” của tỉnh về nhà.
Hôm ấy, Hứa Tri Hạ như muốn nói điều gì đó, nhưng khi thấy anh vui mừng phấn khởi, cô chỉ cười, rồi lặng lẽ nhét phong bì vào ngăn kéo:
“Không có gì đâu, chúc mừng anh.”
Thì ra, ba năm trước, cô đã nắm trong tay chiếc chìa khóa bước vào đỉnh cao y học quốc gia.
Là vì anh… cô mới ở lại viện tuyến tỉnh nhỏ bé này.
Vậy mà, anh lại chính là người hủy hoại đôi tay cô, còn mắng cô “không rộng lượng”, “kéo lùi bước tiến”.
Một cảm giác phi lý và hối hận khổng lồ trào lên như sóng lớn, nhấn chìm cả cơ thể anh.
Anh ôm đầu, ngồi bệt xuống sàn, dựa vào bức tường lạnh lẽo.
Một tiếng nghẹn ngào bị nén suốt bao ngày cuối cùng cũng bật ra khỏi cổ họng.
Lúc ấy, anh mới thực sự hiểu rõ —
Thứ mà anh đánh mất, không phải là một “người vợ đảm”.
Mà là Hứa Tri Hạ.
Là cả một thế giới… mà anh không bao giờ tìm lại được.
7
Ba năm sau, tại Bắc Kinh.
Giáo sư hướng dẫn của tôi – viện sĩ Trương – đột nhiên gọi tôi đến, vẻ mặt hơi phức tạp.
“Tri Hạ, bên bệnh viện tỉnh có người đến ‘giao lưu học thuật’, chỉ đích danh muốn tham quan phòng thí nghiệm của em.”
Nửa tiếng sau, Giang Vũ mặc một bộ Trung Sơn trang nghiêm, với tư cách Trưởng khoa Ngoại bệnh viện tỉnh, xuất hiện trước cửa phòng thí nghiệm của tôi.
Anh ta gầy đi, ánh mắt mang theo sự dò xét dè dặt, cố gắng giữ một dáng vẻ thể diện, như muốn dùng tư thế đàng hoàng nhất để bước vào thế giới của tôi một lần nữa.
Tôi không biểu lộ gì, làm theo quy trình, giới thiệu đề tài nghiên cứu hiện tại của mình — “Nghiên cứu cảm ứng tái tạo thần kinh.”
Giang Vũ lúc đầu còn cố gắng đặt vài câu hỏi, nhưng rất nhanh, anh ta im lặng.
Bởi vì đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ với anh.
Và tôi — là chủ nhân của thế giới đó.
Buổi tham quan kết thúc, những người khác đều hiểu ý rút đi trước, để lại không gian riêng cho chúng tôi.
Giang Vũ lấy ra một văn bản có dấu đỏ từ cặp tài liệu, đưa cho tôi.
“Tri Hạ, đây là quyết định của Đảng ủy bệnh viện.”
Giọng anh ta khàn khàn, ánh mắt nóng bỏng.
“Đồng ý thành lập ‘Phòng nghiên cứu khoa học thần kinh’ độc lập, do em làm trưởng phòng, tất cả tài nguyên sẽ ưu tiên dồn cho em.”
“Chỉ cần em gật đầu, phòng nghiên cứu đó… sẽ mang họ Hứa.”
Anh ta muốn dùng một chức danh “trưởng phòng” để dụ tôi quay về, một cách “thu phục” chính danh.
Tôi không nhận bản văn bản ấy, chỉ lặng lẽ lấy ra một đĩa nuôi cấy tế bào từ trong lồng ấp, đặt dưới kính hiển vi, ra hiệu cho anh ta:
“Giang Vũ, lại đây xem.”
Anh ta nghi hoặc cúi xuống, nhìn vào thị kính.
Vài giây sau, tôi nghe thấy tiếng anh ta hít sâu kinh ngạc.
Dưới kính hiển vi, những tế bào thần kinh bị tổn thương đang từ tốn, nhưng kiên cường, mọc ra những sợi nhánh mảnh mai mới.
“Thấy không?”
Tôi nhẹ giọng nói.
“Thứ tôi đang làm ở đây — là hi vọng rằng, một ngày nào đó, những người bị tổn thương dây thần kinh tay như tôi, có thể dựa vào chính cơ thể mình mà đứng lên.”
“Điều tôi đang làm, là muốn từ gốc rễ, khiến ‘dao mổ’ của anh… không còn là thứ không thể thay thế.”
Giang Vũ ngẩng phắt dậy, nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Cuối cùng, anh ta cũng hiểu — tôi rời đi, không phải vì giận dỗi.
Mà là để mở ra một con đường hoàn toàn mới — thậm chí đi ngược lại với đỉnh cao ngoại khoa mà anh ta vẫn theo đuổi.
Anh ta muốn dùng một chiếc “lồng son” lộng lẫy mà chính tay mình xây dựng để bù đắp cho tôi.
Nhưng tôi — từ lâu đã tự tay trồng nên cả một khu rừng của riêng mình.
“Vậy nên…”
Anh ta khó khăn mở lời.
“Em sẽ không quay lại nữa, đúng không?”
“Đúng.”
Tôi gật đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng rõ ràng và kiên định.
“Giang Vũ, từng có lúc, tôi nghĩ giá trị cuộc đời mình là trở thành con dao sắc bén nhất, hoặc ít nhất, là cái vỏ chắc chắn nhất cho con dao mạnh nhất.”
“Nhưng giờ tôi hiểu, tôi còn có thể lựa chọn trở thành người gieo hạt.”
“Phòng nghiên cứu anh đưa, rất tốt.”
“Nhưng đó là thế giới của anh, không phải của tôi.”
“Con đường của chúng ta, từ khoảnh khắc anh chọn hy sinh tôi, đã khác nhau rồi.”
“Anh về đi.”
“Đơn ly hôn, mong anh sớm ký.”
8
Giang Vũ không rời đi.
Anh ta cứ đứng đó, cứng đờ như một bức tượng đá.
Cuối cùng, anh cũng mở miệng, giọng khàn khàn:
“Tri Hạ, anh thừa nhận anh khốn nạn.”
“Nhưng em không thể phủ nhận, lý tưởng ban đầu của chúng ta là giống nhau!”
“Chúng ta từng thề sẽ trở thành những bác sĩ có thể thay đổi cục diện của ngành ngoại khoa Trung Quốc!”
“Những gì em đang làm bây giờ… quá chậm, bệnh nhân không thể chờ được!”
Anh cố dùng cái gọi là “lý tưởng chung” để trói buộc tôi một lần nữa.
Tôi dừng tay, quay lại nhìn anh:
“Anh nói đúng, bệnh nhân không thể chờ được.”