Chương 5 - Cuộc Hôn Nhân Sai Lầm
“Hay phải cảm ơn anh, khi tôi bị đóng đinh trên bàn mổ, thì anh đang tận hưởng một ca phẫu thuật thành công vang dội?”
Lời tôi nói ra, cuối cùng cũng khiến anh ta đau.
Sắc mặt Giang Vũ lập tức tái nhợt.
Đúng lúc đó, cửa phòng bệnh khẽ mở.
Lâm Tiểu Nhu bước vào với hộp cơm giữ nhiệt trong tay.
Mắt cô ta sưng đỏ, gương mặt lại mang theo vẻ thánh thiện đầy nhẫn nhịn.
Cô ta đi thẳng đến bên Giang Vũ, nhét hộp cơm vào tay anh ta.
“Anh Giang Vũ, đừng trách chị Hứa. Chị ấy chịu nhiều tổn thương lắm.”
“Anh cả ngày chưa ăn gì rồi, ăn chút gì đi.”
Nói xong, cô ta quay sang tôi, cúi đầu thật sâu.
“Chị Hứa, em xin lỗi.”
“Em đã gửi đơn lên viện, tình nguyện từ bỏ hết mọi vinh dự, đồng thời xin được chuyển công tác về trạm y tế xã.”
“Chuyện này, để mình em gánh chịu là được rồi.”
Thủ đoạn thật cao tay.
Cô ta biến mình thành một kẻ hy sinh vì tình yêu, cam chịu lùi bước.
Còn tôi, chẳng khác nào trở thành người vợ độc ác, ích kỷ, phá hoại tiền đồ của thiên tài trẻ tuổi.
Giang Vũ, đúng như dự đoán, bị cô ta làm cảm động.
Anh ta siết chặt tay Lâm Tiểu Nhu.
Trong ánh mắt nhìn cô ta tràn đầy xót xa và yêu thương — thứ mà anh ta chưa từng dành cho tôi.
Tôi nhìn cảnh tượng cảm động ấy, bất chợt thấy trong lòng mệt mỏi vô cùng.
Tôi đưa tay vào dưới gối, lấy ra tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị từ lâu, đặt trước mặt Giang Vũ.
“Giang Vũ, đừng diễn nữa.”
Giọng tôi bình tĩnh, không một gợn sóng.
“Ký đi.”
“Ký rồi, anh có thể đường đường chính chính bảo vệ cô ta, không cần phải bận tâm đến người vợ ‘thiếu rộng lượng’ này nữa.”
“Từ nay về sau, vinh quang của anh, tương lai của anh, không còn liên quan gì đến tôi.”
“Còn tay tôi, cuộc đời tôi, cũng không cần anh chịu trách nhiệm nữa.”
5
Giang Vũ như bị bỏng, lập tức rụt tay lại.
“Ly hôn… anh không đồng ý.”
“Anh có đồng ý hay không, giờ không còn quan trọng nữa.”
Tôi cầm bút lên, ngay trước mặt hai người họ, từng nét rõ ràng ký xuống tên mình — Hứa. Tri. Hạ.
Sau đó, tôi nhấn chuông gọi y tá.
“Y tá, ở đây có người ngoài làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi, làm ơn mời họ ra ngoài.”
Một tuần sau, tôi xuất viện.
Một mình, quay về nơi từng được gọi là “nhà”.
Giang Vũ hiển nhiên chưa từng quay lại.
Tôi đi thẳng vào phòng làm việc, trèo lên lấy chiếc thùng giấy da nặng trịch từ tầng cao nhất của kệ sách xuống.
Bên trong là toàn bộ tâm huyết của tôi suốt năm năm qua —
Hàng trăm bản dịch tài liệu y khoa nước ngoài, hơn chục cuốn ghi chú lâm sàng dày cộp, cùng toàn bộ dữ liệu gốc và bản thảo của những bài nghiên cứu tôi và anh ta từng đồng tác giả.
Đây là con đường tôi đã dốc lòng trải cho anh thăng tiến, cũng là vốn liếng tôi dành để đấu tranh cho tương lai của chính mình.
Tôi vừa kéo thùng ra đến phòng khách, cửa lớn liền bị mở ra từ bên ngoài.
Giang Vũ, phong trần mệt mỏi, đứng sững trước cửa.
Thấy chiếc thùng giấy, anh ta khựng lại.
“Em định làm gì?”
“Dọn nhà.”
Tôi đáp gọn.
“Đơn xin điều chuyển của tôi được duyệt rồi. Tôi sẽ về Viện nghiên cứu y học cơ bản.”
“Những tài liệu này, tôi phải mang theo.”
“Không được!”
Giang Vũ phản xạ lập tức, tiến lên giữ chặt lấy thùng.
“Tháng sau anh phải nộp đề tài cấp quốc gia, đống dữ liệu này là phần cốt lõi, em không thể giờ này đâm sau lưng anh như vậy!”
“Giang Vũ, hơn nửa số tài liệu này là tôi làm độc lập. Quyền sở hữu thuộc về tôi.”
“Phần còn lại là hợp tác, là đồng tác giả — tôi có quyền mang bản sao.”
Anh ta im lặng vài giây, rồi dịu giọng:
“Tri Hạ, anh biết em còn giận.”
“Nhưng công việc là công việc.”
“Đề tài này rất quan trọng với anh và với cả khoa. Trước đây em luôn ủng hộ anh, chẳng phải sao?”
“Trước đây là trước đây.”
Tôi ngắt lời.
“Trước đây, tôi tưởng sự nghiệp của chúng ta là chung.”
“Bây giờ tôi hiểu rồi — sự nghiệp của anh là của anh, tương lai của tôi là của tôi.”
“Chúng ta phải rõ ràng.”
“Rõ ràng thế nào?”
Anh ta như bị tôi chọc tức vì quá tính toán.
“Chúng ta là vợ chồng! Của em cũng là của anh!”
“Không giống nhau.”
Tôi lắc đầu.
“Chúng ta sắp không còn là vợ chồng nữa rồi.”
Không khí trong phòng lập tức đông cứng.
Gương mặt Giang Vũ tối dần.
“Vậy nên… bản báo cáo đó, quả nhiên là em làm lộ ra.”
“Trước là phá hủy danh tiếng của anh, giờ lại định cướp luôn thành quả nghiên cứu.”
“Hứa Tri Hạ, em giỏi thật.”