Chương 4 - Cuộc Gọi Định Mệnh
Ba?
Người đàn ông tồn tại mờ nhạt như không khí trong ngôi nhà này?
“Ông ấy sao rồi?” Tôi hỏi, trong lòng không gợn sóng.
Lâm Vãn Đường hít sâu một hơi, như thể đã hạ quyết tâm rất lớn: “Ông ấy… bị tái phát bệnh tim, vừa phẫu thuật xong, đang ở trung tâm phục hồi chức năng. Tình hình… không mấy khả quan.” Giọng bà ta nhỏ dần, mang theo sự mệt mỏi và yếu ớt thật sự, “Lúc tỉnh táo… ông ấy có nhắc đến con một lần.”
Tim tôi như bị kim đâm nhẹ một cái.
Không đau.
Nhưng có một chút nhói âm ỉ.
Người đàn ông đó — cha nuôi trên danh nghĩa của tôi, Tần Chính Nguyên.
Trong trí nhớ tôi, ông ấy luôn rất bận, hiếm khi có mặt ở nhà. Thỉnh thoảng gặp, cũng chỉ là hỏi han chuyện học hành bằng giọng điệu khách sáo, hoặc đưa cho tôi một chiếc thẻ phụ với hạn mức khá cao.
Giao tiếp chỉ dừng lại ở đó.
Ánh mắt ông ấy nhìn tôi, khác với Lâm Vãn Đường — không soi mói, cũng không mong đợi gì, mà giống như đang nhìn một món đồ trang trí… không quan trọng?
Vậy mà ông ấy… lại nhắc đến tôi?
“Ông ấy nói gì?” Giọng tôi khô khốc.
“Không nói gì cụ thể,” Lâm Vãn Đường quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, “chỉ là… gọi một tiếng ‘Tiểu Xuân’.”
Tiểu Xuân.
Cái tên này, ngoài người mẹ ruột đã sớm qua đời kia, ngay cả Lâm Vãn Đường cũng chưa bao giờ gọi — bà ta lúc nào cũng gọi đầy đủ là “Giang Xuân”.
Trong lồng ngực, cảm giác nghẹn ngào như lan rộng thêm chút nữa.
“Tôi biết rồi.” Tôi cúi mắt xuống, “Gửi địa chỉ cho tôi đi, nếu có thời gian… tôi sẽ đến xem.”
Tôi không nói sẽ đi, cũng không nói không đi.
Lâm Vãn Đường như nhẹ nhõm ra mặt, định nói gì đó.
Tôi ngắt lời: “Không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước. Sắp trễ làm rồi.”
Lần này, bà ta không ngăn cản nữa.
Bước ra khỏi căn phòng đầy sự ngột ngạt đó, không khí bên ngoài mát lành đến mức khiến người ta muốn bật khóc.
Điện thoại rung lên.
Là lão Trần gửi địa chỉ — một trung tâm phục hồi cao cấp bậc nhất nằm giữa trung tâm thành phố.
Phía sau còn kèm theo một câu: [Cô Giang, thật ra Tổng giám đốc Tần… vẫn luôn nhớ cô hồi nhỏ thích sưu tầm giấy gói kẹo.]
Giấy gói kẹo?
Tôi đứng lặng tại chỗ, ánh nắng ban trưa có chút chói mắt.
Một mảnh ký ức vụn vặt bỗng ùa về.
Hình như là hồi tôi còn rất nhỏ, có một lần ông ấy hiếm hoi về nhà, thấy tôi đang cẩn thận vuốt phẳng từng mảnh giấy gói chocolate, kẹp vào sách tranh.
Ông ấy dường như đã cười khẽ, nhưng không nói gì.
Sau đó, trong nhà bắt đầu xuất hiện những hộp kẹo nhập khẩu gói rất đẹp.
Rồi sau nữa… dường như chẳng còn gì nữa.
Tôi lắc đầu, cố phủi đi những chuyện cũ cũ kỹ ấy ra khỏi tâm trí.
Tùy duyên đi.
Quy tắc cá mặn thứ hai: Không làm khó bản thân, cũng không cố tình né tránh. Thuận theo tự nhiên.
Ngày tháng tiếp tục trôi đi theo mô hình ba điểm một đường: văn phòng – phòng trọ – chợ giảm giá.
Chuyện ở trung tâm phục hồi, tạm thời bị tôi gác lại.
Không phải vì tôi vô tâm.
Mà là vì thật sự không còn sức lực.
Buổi bảo vệ chuyển chính thức đã cận kề, dự án đang vào giai đoạn then chốt, bên A như ăn phải thuốc nổ, một ngày sửa mười tám lần yêu cầu.
Tôi bận rộn như con quay không ngừng xoay, chỉ muốn chẻ mình ra làm tám mảnh để dùng cho đủ.
Hôm đó, đang bị bản thiết kế lần thứ N bị bên A trả về hành cho sống dở chết dở, điện thoại lại vang lên.
Vẫn là số lạ quen thuộc trong địa phương.
Lão Trần.
Tim tôi bỗng dưng khựng lại, có một dự cảm chẳng lành.
Tôi bắt máy.
“Cô Giang!” Giọng lão Trần mang theo sự cuống quýt và hoảng loạn chưa từng thấy, “Cô… cô mau đến trung tâm phục hồi một chuyến! Tổng giám đốc Tần… ông ấy đột ngột trở nặng! Tổng giám đốc Lâm… bà ấy sắp không chịu nổi nữa rồi!”
Điện thoại suýt trượt khỏi bàn tay ướt đẫm mồ hôi của tôi.
Tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, ngừng đập trong thoáng chốc, rồi lại đập loạn cuồng điên dại.
“Tôi… tôi đến ngay!”
Tôi vơ lấy túi xách, lao ra khỏi công ty, chặn một chiếc taxi, đọc to cái địa chỉ mà tôi đã lưu trong máy suốt nửa tháng nhưng chưa từng ghé qua một lần.
Trên đường đi, đầu óc tôi rối như mớ bòng bong.
Người đàn ông trầm mặc ít nói, tồn tại mờ nhạt kia…
Tiếng gọi “Tiểu Xuân mơ hồ ấy…
Những mảnh giấy gói kẹo xinh đẹp nhưng lạnh lẽo, đã phai màu từ lâu…
Ông ấy… sẽ chết sao?
Ý nghĩ đó bất ngờ xẹt qua đầu tôi, mang theo một cảm giác đau buốt, sắc bén và xa lạ.
Trước phòng VIP trên tầng cao nhất, bầu không khí đặc quánh, nặng nề như mực không tan.
Lâm Vãn Đường quay lưng lại phía tôi, đứng trước khung cửa kính sát đất khổng lồ, vai khẽ rũ xuống, bóng lưng phủ đầy mỏi mệt và yếu đuối.
Trông bà ta như già đi cả chục tuổi chỉ sau một đêm.
Tần Vọng Thư ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh, đôi mắt sưng đỏ, mái tóc được chăm chút kỹ càng giờ cũng lộn xộn, tay cầm khăn giấy, nức nở khe khẽ.
Nhìn thấy tôi bước vào, cô ta ngẩng đầu, ánh mắt lập tức sắc bén và đầy thù địch.
“Chị đến đây làm gì?!” Cô ta bật dậy, giọng nghẹn ngào pha lẫn tức giận, “Nơi này không chào đón chị! Tất cả là do chị! Ba mới…”
“Vọng Thư!” Lâm Vãn Đường quát lớn, xoay người lại.
Sắc mặt bà ta tái nhợt dọa người, đôi mắt sưng đỏ, nhưng khi nhìn Tần Vọng Thư lại mang theo sự nghiêm khắc không thể chối cãi.
“Chuyện này không liên quan đến con! Về phòng mình đi!”
“Mẹ!” Tần Vọng Thư trừng mắt, không thể tin nổi, nước mắt tuôn ào ạt hơn, Đến nước này rồi, mẹ vẫn bênh vực cô ta sao?!”
“Mẹ bảo con về!” Giọng Lâm Vãn Đường cao vút, run rẩy, như đang kề bên bờ vực sụp đổ.
Tần Vọng Thư trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như lưỡi dao tẩm độc. Cô ta dậm chân, ôm mặt khóc rồi chạy đi.
Trong hành lang chỉ còn lại tôi và Lâm Vãn Đường.
Bà ta mệt mỏi day trán, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt phức tạp khó lường: “Con… vào xem đi.”
Cổ họng tôi nghẹn cứng, khẽ gật đầu, đẩy cánh cửa nặng nề của phòng bệnh.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi.
Ánh đèn từ các thiết bị nhấp nháy lạnh lẽo, âm thanh máy móc kêu “tích… tích…” đơn điệu và đều đặn.
Trên giường bệnh, người đàn ông từng cao lớn, uy nghi ấy, giờ trông nhỏ bé và yếu ớt đến đáng sợ. Cơ thể ông cắm đầy ống dẫn, sắc mặt xám xịt, mặt gần như bị mặt nạ dưỡng khí che khuất, chỉ còn lồng ngực phập phồng yếu ớt cho thấy ông vẫn còn sống.
Tôi khựng bước ở ngưỡng cửa, như có chì nặng dưới chân.
Đây là người từng mua cho tôi những chiếc giấy gói kẹo đẹp đẽ?
Người đàn ông… đã gọi tôi một tiếng “Tiểu Xuân”?
“Tiểu… Xuân?”
Một giọng nói yếu ớt, khàn đặc như giấy ráp cọ vào nhau, mơ hồ vang lên từ sau mặt nạ dưỡng khí.
Cả người tôi chấn động.
Ông… tỉnh rồi?