Chương 3 - Cuộc Gọi Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thật bất ngờ, tôi nuôi nó lại sống khoẻ lên chút, chóp đỉnh còn nhú ra một ít mầm xanh.

Cuộc sống thô ráp, bận rộn, thậm chí có phần thiếu thốn.

Nhưng từng phút từng giây đều chân thật đặt trên mặt đất.

Không còn ai nhìn tôi bằng ánh mắt soi mói.

Không ai bắt tôi phải “đoan trang”, “thanh lịch”, “giống một tiểu thư danh gia vọng tộc”.

Tôi có thể mang dép lê, quần đùi to tổ bố đi đổ rác dưới lầu.

Có thể vừa ăn mì ly vừa cười nghiêng ngả với mấy show giải trí não tàn.

Có thể để tiết kiệm hai đồng tiền xe buýt mà phơi nắng đi bộ hai mươi phút.

Tự do.

Là đặc quyền xa xỉ nhất của một con cá mặn sau khi lật mình… à không, sau khi nằm im không phản kháng nữa.

Tôi tưởng rằng, tôi và cái nhà họ Giang hào nhoáng kia (à không, bây giờ phải gọi là nhà họ Tần rồi), từ đây về sau là hai đường thẳng song song.

Cầu đi đường của cầu, đường đi đường của đường.

Tôi an phận làm một con kiến nhỏ trong xã hội, họ tiếp tục cuộc đời hào môn phong ba của họ.

Cho đến ngày hôm đó.

Một số điện thoại lạ bản địa kiên trì gọi đến.

Lần thứ ba chuông vang lên, tôi đang bị một bên A khó chiều hành cho đầu óc muốn nổ tung, bực bội bắt máy: “A lô? Ai đấy? Không mua nhà không vay tiền không cần bảo hiểm cảm ơn!”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

Một giọng nam trung niên có phần quen thuộc vang lên, mang theo chút ngượng ngùng và cố gắng nhẹ nhàng: “…Có phải cô Giang Xuân không ạ?”

Tôi khựng lại một chút, rút điện thoại ra xem số: “Là tôi. Xin hỏi ai vậy?”

“Khụ, tôi là tài xế của Giám đốc Giang, lão Trần.” Đối phương tự giới thiệu, “Giám đốc Giang… tức là Tổng Giám đốc Lâm bà ấy… muốn gặp cô.”

Lâm Vãn Đường?

Ngọn lửa bực tức vừa bị bên A châm lên trong lòng tôi bụp một cái tắt ngúm, thay vào đó là sự cảnh giác.

“Có chuyện gì?” Giọng tôi lạnh xuống.

“Cái này… Tổng Giám đốc Lâm không nói cụ thể là chuyện gì, chỉ dặn tôi nhất định phải mời cô đến một chuyến. Cô xem… bây giờ cô có tiện không? Tôi đang ở dưới lầu công ty cô.”

Tôi bước đến cửa sổ, nghiêng người nhìn xuống.

Quả nhiên dưới đường đậu một chiếc xe đen thấp, nhưng nhìn là biết không hề rẻ. Biển số xe rất bắt mắt.

Tch.

Quấy rầy không dứt.

“Không tiện.” Tôi dứt khoát từ chối, “Tôi đang đi làm, rất bận. Hơn nữa, giữa tôi với bà Lâm không còn gì để nói cả.”

“Cô Giang, cô đừng làm khó tôi mà…” Giọng lão Trần đầy ái ngại, “Tổng giám đốc Lâm dạo này… sức khỏe không tốt, tâm trạng cũng tệ. Cô coi như… coi như thương tình một người làm công như tôi đi? Gặp một lát, nói vài câu là được rồi.”

Khổ nhục kế cộng thêm đạo đức trói buộc.

Quả nhiên là phong cách của Lâm Vãn Đường.

Tôi day day huyệt giữa hai chân mày.

Trốn cũng không trốn được. Với tính cách của bà ta, hôm nay không gặp, ngày mai chưa biết chừng sẽ xông thẳng đến công ty hoặc phòng trọ của tôi.

“Chờ đấy.”

Tôi cúp máy, xin phép tổ trưởng nghỉ một lát, chịu đựng ánh nhìn chết chóc kiểu “lại nghỉ nữa? Còn muốn được nhận chính thức không đấy?” của tổ trưởng, dày mặt đi xuống lầu.

Xe không chạy về khu biệt thự quen thuộc kia.

Mà dừng lại trước một nhà hàng chuyên phục vụ thành viên.

Không gian yên tĩnh, đậm nét cổ kính.

Phục vụ dẫn tôi đi qua hành lang quanh co, dừng lại trước một căn phòng treo biển “Thính Vũ Hiên”.

Tôi đẩy cửa bước vào.

Lâm Vãn Đường ngồi một mình bên cạnh cửa sổ.

Mấy tháng không gặp, trông bà ta gầy đi một chút, mặc bộ đồ công sở màu be cắt may chỉnh tề, tóc búi gọn gàng không một sợi lòa xòa.

Gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng, nhưng vẫn không che nổi nét mệt mỏi và… lo âu nơi đáy mắt?

Trên bàn đặt vài đĩa điểm tâm tinh xảo, hai tách trà thanh đạm.

Nhìn thấy tôi bước vào, ánh mắt bà ta dừng lại một giây trên chiếc quần jeans bạc màu và đôi giày vải của tôi, lông mày khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh đã buông ra.

“Ngồi đi.” Bà ta chỉ vào chỗ đối diện, giọng nói vẫn mang ngữ khí ra lệnh quen thuộc, chỉ là có phần thiếu tự tin.

Tôi ngồi xuống đối diện, không đụng vào bánh, cũng không đụng vào trà.

“Cô Lâm tìm tôi có việc gì? Tôi xin nghỉ ra đây, thời gian không nhiều.”

Lâm Vãn Đường nâng chén trà, nhấp một ngụm, như đang cân nhắc lời. Trong phòng chỉ có tiếng gió lùa qua lá trúc ngoài cửa sổ xào xạc.

“Con… dạo này sống thế nào?” Bà ta hỏi, ánh mắt rơi vào lá trà đang trôi lềnh bềnh trong chén.

“Cũng ổn.” Tôi trả lời ngắn gọn.

“Tiền… có đủ dùng không?”

“Đủ.”

“Thực tập… thuận lợi chứ?”

“Tạm được.”

Một hỏi một đáp, khô khan như thẩm vấn.

Không khí gượng gạo đến mức có thể vắt ra nước.

Lâm Vãn Đường đặt chén trà xuống, sứ va vào mặt bàn phát ra tiếng “keng” nhẹ. Bà ta cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào tôi.

“Giang Xuân con đang trách mẹ à?”

Tôi hơi sững người, rồi bật cười: “Trách cô chuyện gì? Trách cô năm xưa lỡ tay ôm nhầm con? Hay trách cô bây giờ tìm lại con ruột? Cô Lâm mấy chuyện đó đâu phải cô có thể khống chế được, tôi có trách cũng vô ích mà.”

“Vậy sao con…” Bà ta như có chút khó nói nên lời, “sao lại không để lại chút đường lui nào? Tiền cũng không lấy? Nhà cũng không cần? Cứ nhất quyết… nhất quyết sống như thế này…”

“Sống nghèo khổ như thế này?” Tôi giúp bà ta nói nốt chữ đó.

Sắc mặt bà ta thay đổi, nhưng không phủ nhận.

“Vì tôi không muốn mang ơn các người.” Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta, từng chữ từng lời, “Nhận tiền, ở nhà các người, tôi sẽ vĩnh viễn thấp hơn một cái đầu. Trong lòng các người sẽ luôn khắc ghi, tôi là ‘người ngoài’ đã chiếm chỗ của con ruột các người suốt hai mươi năm. Dù là bố thí hay bù đắp, tôi đều không cần.”

“Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời trong sạch của riêng mình. Có nghèo, có khổ, tôi cũng chấp nhận. Ít ra, đây là cuộc sống tôi tự chọn, từng đồng tôi tiêu, đều do tôi tự kiếm được.”

Đôi môi Lâm Vãn Đường mím chặt đến trắng bệch, tay đặt trên đầu gối, ngón tay co lại khe khẽ.

Bà ta nhìn tôi, ánh mắt phức tạp như bảng màu bị đổ trộn lẫn vào nhau — có kinh ngạc, có giận dữ, dường như còn có cả… chút tổn thương?

“Trong sạch?” Bà ta nhắc lại, giọng hơi run run, “Con cho là… tiền chúng ta đưa, là tiền bẩn sao?”

“Tôi không nói vậy.” Tôi quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi bóng trúc lay động, “Tôi chỉ muốn một cuộc sống thuần túy, không vướng bận lòng thương hại, sự bù đắp hay cảm giác tội lỗi…”

“Cô Lâm nếu hôm nay cô gọi tôi đến chỉ để xác nhận xem tôi có chết đói ngoài đường không, hoặc muốn thể hiện chút lòng trắc ẩn của mình, thì cô thấy rồi đấy, tôi vẫn sống rất ổn. Còn những thứ khác,” tôi đứng dậy, “thật sự không cần thiết nữa.”

“Khoan đã!” Lâm Vãn Đường cũng bật dậy, hành động quá gấp khiến ly trà bên cạnh bị hất đổ.

Nước trà ấm tràn ra, thấm ướt khăn trải bàn đắt tiền.

Bà ta không để tâm, chỉ chăm chú nhìn tôi: “Con… con có thể đi thăm ba con một chút được không?”

Tôi khựng lại.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)